Cố Tri Dân cười “hì hì”, trông anh hơi ngốc nghếch.
Lông mày Tư Mộ Hàn nhíu chặt, nhìn Tư Gia Thành nói: “Cậu đi tìm phục vụ, bảo bọn họ nấu canh giải rượu mang lên đây.”
“Không không không…” Cố Tri Dân nghe vậy thì vội vàng lên tiếng cắt ngang, chống người ngồi dậy: “Không cần đâu!”
Anh đi tới nói thầm bên tai Tư Mộ Hàn: “Lát nữa Thẩm Lệ sẽ tới đây.”
Tư Mộ Hàn: “…”
Mặc dù Cố Tri Dân là đang nói thầm với Tư Mộ Hàn, nhưng anh đã uống say khướt, quên giảm âm lượng xuống, toàn bộ người trong phòng bao đều nghe thấy lời anh nói.
Tư Nguyễn nghe vậy thì mắt sáng lên: “Dì Thẩm sắp tới đây ạ?”
“Xuỵt.” Cố Tri Dân để ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng.
Tư Nguyễn không hiểu, cô bé quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy nghi vấn.
Tại sao chú Cố lại kỳ lạ thế?
Nguyễn Tri Hạ chỉ cười nói với Tư Nguyễn: “Đây là bí mật của chú Cố.”
“Bí mật ạ…” Được rồi, cô bé sẽ không hỏi nữa.
*
Nhưng Tư Mộ Hàn không quan tâm Cố Tri Dân nói gì.
Anh vẫn tìm phục vụ tới đây, bảo bọn họ nấu canh giải rượu cho Cố Tri Dân.
“Tôi không cần! Tôi không muốn uống!”
Cố Tri Dân ngồi trên ghế la lối om sòm, trông như một đứa bé vậy.
Tư Mộ Hàn không nhìn nổi nữa, nhấc chân đạp anh ta: “Cậu yên lặng một chút.”
Cố Tri Dân hét toáng lên, cúi đầu ôm chân mình.
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh đá anh ấy làm gì?”
“Để cậu ta tỉnh táo lại một chút.” Tư Mộ Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tri Dân: “Cậu có giả say cũng vô dụng, hay là uống thêm một chai nữa đi.”