Tư Mộ Hàn khe khẽ vươn tay qua kéo lấy cô, không dám dùng sức.
Anh nhích lại gần thêm, trong bóng đêm, nín thở nghe tiếng hô hấp của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ hô hấp rất nhẹ, đến tận lúc tiếng hít thở trở nên dài và đều đặn, Tư Mộ Hàn mới xốc chăn lên, xoay người xuống giường.
Động tác của Tư Mộ Hàn đặc biệt nhẹ nhàng, chẳng mảy may kinh động đến Nguyễn Tri Hạ.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cô phát hiện vị trí bên cạnh mình trống không.
Tư Mộ Hàn thức dậy rồi sao?
“Em tỉnh rồi?”
Đột nhiên giọng nói của Tư Mộ Hàn vang lên.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu theo nơi phát ra âm thanh, liền thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sofa đơn ở cách đó không xa.
Tư Mộ Hàn đã thay xong bộ đồ vest, chứng tỏ anh đã thức dậy được lúc lâu.
Anh ngồi dựa vào sofa, chân bắt chéo, trên đùi anh còn có xấp văn kiện.
Chứng tỏ anh vì muốn trông chừng và chờ Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, nên anh đã cố ý đem văn kiện vào phòng để xem.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi anh.”
Có thể là vì anh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, nên Tư Mộ Hàn không hề kéo bức màn cửa nào ra hết, đồng thời trong phòng cũng chỉ mở cái đèn nhỏ thôi.
Vì vậy nên trong phòng tối hơn bình thường.
“Mười giờ rồi.” Tư Mộ Hàn nói xong, đồng thời đặt xấp văn kiện trên đùi qua bên cạnh, anh đứng dậy đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”