Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi phải trở về, công ty còn có rất nhiều việc đang đợi tôi giải quyết.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, vẻ không kiên nhẫn.
Dường như cuối cùng Lưu Chiến Hằng đã không kìm chế được, lạnh lùng nói: “Tri Hạ, cô có tin tôi thật sự có cách khiến cô và Tư Mộ Hàn cả đời cũng không thể ở bên nhau hay không?”
Anh ta vừa nói vừa nhìn Nguyễn Tri Hạ chăm chú, dường như muốn tìm ra biểu cảm mình muốn từ cô.
Nhưng, Nguyễn Tri Hạ vẫn bình thản hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, trong nụ cười còn mang theo sự chế giễu: “Dù tương lai không thể ở bên nhau, nhưng giữ hồi ức cũng đủ để tôi sống đến hết đời, anh căn bản không hề biết yêu là cái gì.”
Có vẻ Lưu Chiến Hằng đã bị lời của Nguyễn Tri Hạ chọc giận, anh ta sầm mặt nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tôi biết, tất cả đều là em và Tư Mộ Hàn đang diễn kịch.”
Đúng là đang diễn kịch.
Nhưng người diễn kịch chỉ có mình Tư Mộ Hàn mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ vẫn chẳng hay biết gì.
“Nhưng…” Lưu Chiến Hằng thở phào nhẹ nhõm, ổn định tâm trạng: “Điều đó cũng chẳng quan trọng, chỉ cần hai người sống không tốt, thì tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, không nói gì.
Lưu Chiến Hằng chính là kẻ biến thái.
Mục đích của anh ta vẫn luôn rất rõ ràng, chính là không muốn để Tư Mộ Hàn sống tốt hơn.
Chỉ cần có thể gây phiền phức khiến mọi người không được yên ổn, là anh đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ lơ đãng ngước mắt lên thì nhìn thấy cách đó không xa Tiêu Giai Kỳ đang đẩy Nguyễn Hương Thảo ngồi xe lăn đến.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu hỏi Lưu Chiến Hằng: “Em gái anh thế nào rồi?”
Nguyễn Tri Hạ chú ý thấy, khi cô nhắc đến em gái anh ta thì vẻ mặt Lưu Chiến Hằng hơi biến đổi.
Lưu Chiến Hằng vẫn luôn rất quan tâm em gái mình.
Cô gái tên Lưu Loan Loan đó.
Ai cũng có điểm yếu.
Có một số người giấu điểm yếu ở trong lòng, có một số người lại để lộ điểm yếu ra ngoài.