Nói là thích, không bằng nói là tiếp nhận một cách đương nhiên. Gia thế của cô ta quyết định tính cách kiêu căng của cô ta, từ nhỏ đến lớn đều được người ta nuông chiều dâng trăng dâng sao mà lớn lên, thế nên cảm thấy việc người khác phải quan tâm mình là chuyện đương nhiên.
Tô Miên thản nhiên tiếp nhân sự săn sóc ân cần của mấy người này. Chỉ là, khi cô ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi đằng kia bình tĩnh chơi điện thoại, không thèm nhìn cô ta, tâm trạng vui vẻ của cô ta thoáng cái mất sạch.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng lúc trước Mạc Đình Kiên chọn Nguyễn Tri Hạ, cô ta chính là bị Nguyễn Tri Hạ đánh bại. Cô muốn hòa với Nguyễn Tri Hạ một ván, muốn dẫm đạp Nguyễn Tri Hạ dưới chân.
Bởi vì vậy, Tô Miên đương nhiên không muốn Nguyễn Tri Hạ được thoải mái.
Người ngồi đây đều biết Nguyễn Tri Hạ là vợ trước của Mạc Đình Kiên, mặc dù Tô Miên không nói thẳng danh tính, nhưng nhắc đến ‘biên kịch’, cũng đủ làm người khác suy nghĩ sâu xa.
Mọi người đều đồng loạt nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn cúi đầu chơi game, căn bản không thèm để ý xem Tô Miên đang nói gì.
Tuy trên mặt Tô Miên vẫn còn nở nụ cười, nhưng trong lòng suýt cắn nát hàm răng.
Mặc kệ cô đang nói gì, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ đều hoàn toàn không quan tâm, cô ta không chỉ không thấy thoải mái, ngược lại còn có cảm giác thất bại.
Điều này khiến cô ta cảm thấy, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không để cô ta vào mắt.