“Nhưng nếu rất lâu về sau em mới biết được chuyện của Tư Hạ, anh có từng nghĩ em sẽ tự trách và đau lòng đến mấy không?” Nguyễn Tri Hạ cũng không mong chờ Tư Mộ Hàn có thể hiểu được điều này.
Hai người suốt đêm không được ngủ ngon.
Sáng hôm sau, họ đều thức dậy rất sớm.
Nguyễn Tri Hạ thức dậy liền đến phòng của Tư Hạ, sau đó xuống lầu làm bữa sáng.
Cô nấu bữa sáng của Tư Hạ trước, sau đó nấu phần ăn của mọi người.
Thời tiết lạnh, buổi tối Tư Hạ ngủ trễ nên buổi sáng dậy cũng rất trễ.
Nguyễn Tri Hạ cùng mọi người ăn sáng rồi bưng bữa sáng của Tư Hạ vào phòng tìm cô bé.
Tư Hạ đã thức dậy, đang nhìn ra ngoài cửa số với vẻ ngơ ngác.
“Tri Hạ, chào buổi sáng.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười bước qua đó, để thức ăn sáng lên bàn.
Có lẽ do Tư Hạ đã đói rồi, cô bé bị thu hút bởi mùi thơm của thức ăn, nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn với ánh mắt phát sáng.
“Đói chưa? Đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi ăn sáng nhé.” Nguyễn Tri Hạ bước chân nhè nhàng, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng, sợ làm phiền đến cô bé.
Tư Hạ nhìn vào Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ gì cũng có thể không nghĩ gì.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, còn chưa kịp xác nhận là ai bước vào thì đã thấy Tư Hạ co vai lại, trông vô cùng sợ hãi.