Người giúp việc sửng sốt, mãi mới nghĩ ra được người mà Tư Mộ Hàn hỏi có lẽ là Nguyễn Tri Hạ, gãi gãi đầu nói: “Mợ chủ vẫn đang đợi cậu về, cô ấy vẫn chưa ăn cơm tối.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, vẻ mặt có chút không vui, ngay sau đó dặn dò người giúp việc: “Đưa vào trong phòng.”
” Vâng.” Người giúp việc trả lời lại, sau đó chuẩn bị đồ ăn mang lên cho Nguyễn Tri Hạ.
Sau khi người giúp việc đã làm xong tất cả, lại nghe thấy Tư Mộ Hàn bổ sung một câu: “Đừng nói là tôi dặn mang đồ lên.”
“… Vâng.”
Người giúp việc bưng thức ăn đi lên lầu, gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng gõ cửa, người đầu tiên nghĩ đến chính là Tư Mộ Hàn.
Nhưng nghĩ kĩ lại một chút, với tính khí của Tư Mộ Hàn, sao anh lại có thể chủ động tìm cô chứ?
Dù Tư Mộ Hàn có tới tìm cô đi chăng nữa, anh cũng sẽ không gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ cũng không hề ngồi dậy, chỉ nói một tiếng: “Vào đi.”
Người giúp việc bưng thức ăn đẩy cửa đi vào, Nguyễn Tri Hạ chỉ liếc một chút lại cúi đầu nhìn vào điện thoại di động.
Người giúp việc đặt đồ ăn lên bàn, quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, cả buổi tối cô vẫn chưa ăn cơm, tôi mang đồ ăn lên cho cô, cô hãy ăn một chút đi.”
“Tôi biết rồi, cứ để ở chỗ đó đi.” Nguyễn Tri Hạ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Người giúp việc đặt thức ăn lên bàn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Người giúp việc vừa đi ra, Nguyễn Tri Hạ liền đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía đồ ăn đang bày trên bàn.
Hoàn toàn không có cảm giác đói bụng.
Nghĩ đến câu nói kia của Tư Mộ Hàn “Chuyện ngu ngốc nhất anh từng làm đó chính là đã nuông chiều em quá mức”, Nguyễn Tri Hạ giận dữ đến mức đầu óc như căng ra.
Cô ném điện thoại di động sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
…
Lúc Tư Mộ Hàn vào phòng, Nguyễn Tri Hạ đã ngủ rồi.
Trong phòng tối thui, Tư Mộ Hàn dựa vào trí nhớ của mình mở đèn nhỏ lên, rón rén đi vào phòng tắm.
Nhưng đến lúc anh đi ra lại nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã ngồi dậy, tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt trầm mặc nhìn vào anh.
Hai người đối mặt với nhau trong trong ánh sáng mờ mờ, Tư Mộ Hàn mau chóng nhìn về hướng khác, sau đó nằm xuống bên kia giường.
“Khi nào thì anh đưa em đi thăm Tư Hạ, hoặc là anh nói cho em biết con bé đang ở đâu, tự em sẽ đi.” Nguyễn Tri Hạ vẫn giữ tư thế lúc trước, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi.