Vỡ Mộng Tình Tan

Chương 2



Lòng ta không khỏi xao xuyến.

Khi ấy, dường như tất cả những người thân yêu của ta đều đã bị Thẩm Nhược Vũ cướp đi.

Chỉ riêng Tạ Hoài Xuyên, chàng chưa từng vì Thẩm Nhược Vũ mà ức h.i.ế.p ta, hay ruồng bỏ ta.

Bởi vậy, suốt bốn năm thành thân, ta đối với chàng một lòng một dạ.

Dẫu cho ta biết, bao năm qua chàng vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích nàng ta.

Nhưng ta tự nhủ, chỉ cần phu quân đối tốt với ta thêm một chút, để ta không còn là kẻ cô độc không người thương yêu, vậy là đủ để ta cam chịu rồi.

Nay bốn năm đã trôi qua, Thẩm Nhược Vũ trở về.

Trong yến tiệc Thượng Nguyên, phu quân của ta vì nàng mà làm tổn thương ta, bỏ mặc ta, rồi ôm nàng ta rời đi.

Cảnh tượng ấy đủ để ta hiểu rõ một điều.

Phu quân của ta, cũng đã bị nàng ta cướp mất.

Rốt cuộc, ta lại một lần nữa trở thành kẻ đơn độc.

Vị lang trung lo lắng hỏi: “Phu nhân, thai nhi đã không còn, hiện tại người thấy trong người thế nào, có thể cử động được không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Việc phá thai này quả thực tổn hại rất lớn đến thân thể nữ tử, ta đau đến toàn thân tê dại, y phục đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng không sao cả, ta chẳng có tài cán gì đặc biệt, chỉ giỏi chịu đựng đau đớn mà thôi.

Gương mặt ta trắng bệch như tờ giấy, khẽ gật đầu, vị lang trung lại vội vàng nói:

“Phu nhân vừa mới sẩy thai, không thể để trúng gió, nên gọi người nhà đến đón về thì hơn.”

Người nhà ư. Ta có, nhưng thà không có còn hơn.

Còn về phu quân…

Tạ Hoài Xuyên cả đêm qua không về, nghĩ đến chuyện tối qua ta đã đánh Thẩm Nhược Vũ, chắc hẳn khiến chàng vô cùng đau lòng.

Giờ này, có lẽ chàng còn đang bận rộn vỗ về an ủi Thẩm Nhược Vũ cũng nên.

Ta khẽ lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt:

“Không sao đâu, ta tự đi được.”

Từ nay về sau, ta sẽ không còn trông mong ai thương xót ta nữa.

Dẫu con đường phía trước có gian nan đến đâu, ta cũng có thể tự mình từng bước đi tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com