Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 32



Lãnh Phong đột ngột đổi giọng. Hắn buông vai nàng ra, quay trở lại bàn, mở ngăn kéo. Lấy ra... một cuốn sổ.

Chính là cuốn sổ bí mật Mộc Lan đã lấy được dưới tầng hầm!

Mộc Lan cảm thấy như bị sét đánh lần thứ hai. Cuốn sổ! Sao... sao hắn lại có nó?! Nàng đã giấu nó rất kỹ!

- Ngươi... ngươi tìm được nó ở đâu?!

Nàng hét lên, không giữ được sự bình tĩnh nữa.

Lãnh Phong cười khẩy.

- Ngươi giấu nó trong rương đồ cũ, dưới đáy? Nơi đó là nơi đầu tiên ta nghĩ đến khi nghi ngờ ngươi có thứ gì đó quan trọng. Ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao?

Hắn lắc đầu, vẻ mặt đầy sự khinh miệt.

- Cuốn sổ này... khá thú vị. Chứa đựng kha khá bí mật của ta. Ngươi... đã định dùng nó để làm gì? Lật đổ ta?

Hắn lật lật cuốn sổ trong tay, vẻ mặt đầy tự phụ.

Mộc Lan nhìn cuốn sổ, nhìn nụ cười đắc thắng của hắn. Tất cả... tất cả nỗ lực của nàng... suýt nữa thành công... giờ đây lại sụp đổ hoàn toàn?

Cảm giác tuyệt vọng dâng lên như một cơn sóng thần, nhấn chìm nàng. Bằng chứng quan trọng nhất... đã rơi vào tay kẻ thù. Thân phận đã bị phơi bày. Nàng... nàng đã thất bại rồi sao?

Nàng cảm thấy toàn thân rã rời. Nỗi đau mất gia đình, sự tủi nhục đã chịu đựng... tất cả đều là vô nghĩa?

Lãnh Phong nhìn vẻ mặt thất thần của nàng, nụ cười trên môi càng thêm rộng.

- Nhìn xem! Con rắn độc kiên cường lúc nãy đâu rồi? Giờ chỉ còn lại một kẻ thất bại thảm hại thôi sao?

Hắn nói, giọng điệu đầy sự chế giễu, độc địa.

Carrot Và Tịch Dương

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Ngươi nghĩ ngươi thông minh ư? Ngươi nghĩ ngươi có thể đối đầu với ta? Ta đã dẫm lên bao nhiêu kẻ như ngươi để có ngày hôm nay! Gia tộc Mộc của ngươi... chỉ là một trong số đó! Ta không nhớ rõ mặt cha ngươi nữa rồi! Chết hết cả rồi sao? Tốt lắm!

Những lời nói của hắn như những nhát d.a.o tẩm độc đ.â.m vào Mộc Lan. Cha nàng! Gia đình nàng! Hắn không thèm nhớ! Hắn coi mạng sống của họ như cỏ rác!

Nỗi đau, sự sỉ nhục, hận thù... tất cả cùng bùng nổ.

Mộc Lan ngẩng đầu, ánh mắt không còn sự tuyệt vọng, thay vào đó là sự căm hận cháy bỏng, điên cuồng.

- Ngươi... ngươi sẽ phải xuống địa ngục!

Nàng gầm lên.

Lãnh Phong cười lớn hơn.

- Địa ngục sao? Ta đã ở địa ngục lâu rồi. Và ta thích nó. Còn ngươi... ngươi sẽ không có cơ hội xuống đó cùng ta đâu.

Hắn đặt cuốn sổ lên bàn, tay vẫn đặt lên đó.

- Ngươi muốn trả thù? Tốt thôi. Để ta xem ngươi làm thế nào. Thân phận bị bại lộ, bằng chứng nằm trong tay ta... Ngươi nghĩ ngươi còn gì nữa?

Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ tự mãn.

- Ngươi... chỉ là một món đồ chơi hỏng rồi. Ta sẽ tìm cách xử lý ngươi sau. Có lẽ... ném vào lãnh cung? Hoặc bán vào kỹ viện? Tùy hứng của ta thôi.

Lời nói tàn độc của hắn như đổ thêm dầu vào lửa hận trong Mộc Lan. Kỹ viện? Hắn dám nói vậy sao?

Nàng nhìn hắn, nhìn cuốn sổ trên bàn. Sự tuyệt vọng thoáng qua, thay vào đó là một tia sáng lạnh lẽo trong đầu.

Cuốn sổ... nó là bằng chứng. Nó có thể lật đổ hắn. Nàng đã làm tất cả để có được nó. Không thể để mất nó ở đây!

Và hắn... hắn quá tự mãn. Hắn nghĩ hắn đã thắng. Hắn nghĩ nàng không còn gì.

Trong giây phút đó, khi Lãnh Phong đang đắm chìm trong sự đắc thắng và chế giễu, Mộc Lan nhìn thấy. Nàng nhìn thấy sự kiêu ngạo trong mắt hắn. Nàng nhìn thấy sự khinh thường của hắn đối với nàng, đối với "kẻ yếu".


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com