Phòng tắm tầng ba, ánh đèn nhợt nhạt. Lê Tri và vài người khác chờ trong im lặng, tim đập rộn ràng. Cuối cùng, tiếng bước chân vội vã vang lên từ tầng trên. Âm thanh dồn dập, vội vàng. Ai đó đi thẳng đến phòng 304.
Gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở rồi đóng lại ngay lập tức.
Lê Tri bước ra từ phòng tắm, gõ cửa phòng 304, tay chậm rãi gõ ba tiếng rõ ràng.
Bên trong im lặng. Rồi cô cất tiếng, giọng nhẹ như tơ mà lạnh như băng:
"Cù Dung, tôi biết cô ở trong đó. Và cả cô Trần nữa. Tôi nghĩ… chúng ta nên nói chuyện trực tiếp."
Một lát sau, cửa phòng hé mở. Cù Dung đứng đó, gương mặt lạnh như sương, ánh mắt sắc như dao:
"Cô muốn gì?"
Lê Tri giơ hai tay lên, giọng dịu dàng:
"Tôi không có ý xấu. Tôi đứng về phía các cô."
Cô nghiêng đầu, cười nhẹ:
"Tôi cũng nghĩ Chử Quang Ngạn đáng chết."
Cù Dung cười khẩy:
"Vậy ra… cô là kẻ đã lấy tấm da."
Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô ta bằng ánh nhìn dịu dàng đến mức khiến người ta sởn gai ốc:
"Tôi thực sự không có ác ý. Tôi có thể trả lại… nếu các cô kể cho tôi toàn bộ sự thật."
Cù Dung hờ hững đáp:
"Chỉ là một tấm da thối của gã đàn ông bẩn thỉu, giữ hay không chẳng có gì quan trọng."
"Thật sao?" – Lê Tri mỉm cười. "Vậy thì tôi sẽ cho người đốt nó."
"Đợi đã!!!"
Một tiếng hét đầy hoảng loạn vang lên. Từ sau tủ quần áo, Trần Mỹ Thiến bước ra, khuôn mặt tái nhợt như xác sống. Đôi mắt cô ta run rẩy, môi trắng bệch, giọng khẩn khoản:
"Đừng… đừng đốt nó…"
Cô ta không thể mất đi tấm da ấy. Không muốn sống với thân phận kẻ g.i.ế.c người. Không muốn bị cả thế giới phán xét. Cô ta cần sự che giấu. Cần chiếc mặt nạ mang tên "Chử Quang Ngạn".
Lê Tri nhìn cô ta, rồi quay sang Cù Dung:
"Nếu đốt tấm da của Chử Quang Ngạn, cô không thể cho cô ta… một tấm da khác sao?"
Cù Dung cau mày:
"Cô nói gì?"
"Tấm da của Tiểu Kha… hay của người phụ nữ trung niên mà tôi gặp sáng nay, chẳng hạn." – Lê Tri mỉm cười.
Cù Dung nhìn cô rất lâu.
Sau cùng, cô ta cười. Nụ cười quái dị, méo mó và ghê rợn như thể cuối cùng cũng không cần phải che giấu gì nữa.
"Hóa ra… cô đã đoán ra hết rồi."
Lê Tri cười nhạt: "Cũng không khó đoán lắm mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cù Dung: "…………"
Khán giả: ...
Cù Dung nhìn chằm chằm Lê Tri một lúc lâu. Ánh mắt cô ta không giấu nổi vẻ dò xét, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình thản và chân thành ấy, cô ta lại không thấy chút ác ý nào. Cuối cùng, Cù Dung lùi ra, lạnh nhạt nói: "Được, vào nói chuyện đi."
Cánh cửa khép lại sau lưng họ. Đây là lần đầu tiên Lê Tri bước chân vào căn phòng đơn ở tầng ba.
Căn phòng nhỏ gọn gàng, trên bàn ăn phủ khăn trải bàn họa tiết hoa li ti. Giữa bàn là một lọ thủy tinh cắm hoa ly, cành hoa vẫn còn nở rộ, ngát hương.
Tấm khăn trải bàn này, Lê Tri đã thấy ở đâu đó. Đúng rồi—trong căn phòng của Trần Mỹ Thiến. Có lẽ cô ta đã mua tặng Cù Dung một cái giống hệt.
Trần Mỹ Thiến đã mua hoa, mua khăn trải bàn, thay bóng đèn cho Cù Dung. Không cần lời nói, bằng cách của mình, cô ấy đã âm thầm thể hiện lòng biết ơn với người phụ nữ duy nhất đã kéo mình lên khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Dù có thể, cô ấy… không còn là con người.
Nhưng thì sao chứ?
Người tổn thương cô ấy là con người. Người cứu cô ấy lại là một “quái vật”.
Lê Tri vừa vào, Trần Mỹ Thiến đã đứng chắn phía trước Cù Dung, toàn thân căng thẳng như đang chực chiến đấu. Giọng cô ta run rẩy nhưng cương quyết: "Chử Quang Ngạn là do tôi giết. Không liên quan gì đến cô ấy."
Lê Tri không đáp, chỉ bình tĩnh hỏi: "Cô dùng kéo đ.â.m vào cổ anh ta đúng không?"
Trần Mỹ Thiến ngớ ra, sau đó khẽ cười, nụ cười vừa cay đắng vừa mệt mỏi: "Sao cô biết…"
Cô ấy thở dài, ánh mắt xa xăm: "Lúc đó tôi đang khâu nút áo. Hộp kim chỉ để trên ghế sofa… Anh ta đi làm về, chưa kịp nói gì đã lao vào đánh tôi."
Nắm đ.ấ.m nện xuống như đá, má trái tê rần. Cô ấy còn chưa kịp kêu đau, Chử Quang Ngạn đã túm tóc kéo ngược đầu cô về phía sau:
"Cô lại nói gì với họ đúng không? Hôm nay cô có ra ngoài không?"
Giọng anh ta gằn lên như thú dữ. Mắt đỏ ngầu. Tay siết cổ cô, đè cô xuống ghế.
"Tôi vừa lên lầu thì mấy mụ già đó lại hỏi chuyện con cái. Cô mở miệng nói linh tinh cái gì hả?"
Cô ấy chỉ biết lắc đầu, nước mắt trào ra: "Không… em không nói gì cả…"
Anh ta cười nhạt, ánh mắt đầy căm hận:
"Cô muốn có con đến vậy sao? Thế thì đi mà đẻ với mấy thằng trai ngoài kia! Hay là cô làm rồi mà tôi không biết?"
Rồi như hóa điên, anh ta giáng mạnh đầu gối vào bụng cô.
Cơn đau buốt thấu trời, cô ấy không thở nổi. Đầu óc quay cuồng.
Cô ấy không làm gì sai. Không làm gì cả.
Chính anh ta—là người không thể có con. Nhưng anh ta lại bắt cô ấy gánh chịu sự nhục nhã, vì lòng tự tôn méo mó của một gã đàn ông thối nát.
Trong lúc bị bóp nghẹt giữa tuyệt vọng, tay cô ấy chạm vào chiếc kéo.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Không kịp nghĩ, không kịp do dự, khi tỉnh lại thì lưỡi kéo đã xuyên qua cổ họng anh ta.
Máu nóng b.ắ.n lên mặt cô, bỏng rát.
Chử Quang Ngạn trợn trừng mắt, tay che cổ, hoảng loạn rít lên mấy tiếng vô nghĩa rồi ngã vật xuống người cô.