Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 9



Tường đối diện treo một bức tranh vẽ hoa sen. Điều kỳ lạ là hoa sen trong tranh không phải màu hồng hay trắng như thường thấy, mà lại là một đóa hoa đen tuyền. Những cánh hoa xòe to, sắc nhọn, như đang giương móng vuốt, trông chẳng khác gì quái vật ngụy trang dưới hình dạng một loài hoa.

Ngay trước cửa còn có một cái bàn chắn ngang lối vào. Trên bàn đặt ba bát cơm trắng tinh tươm, bên cạnh là một cây hương vẫn chưa được thắp.

Chung Dĩnh nhíu mày, chỉ vào một sợi dây thừng treo bên tường: “Cái này là gì vậy?”

Dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng nặng nề không khí c.h.ế.t chóc, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên — ngay trên trần nhà, vô số lưỡi d.a.o róc xương treo lủng lẳng, dây dợ chằng chịt như mạng nhện. Những lưỡi d.a.o vẫn còn vương m.á.u khô, được gắn vào các đoạn dây thừng đen kịt buộc chặt vào trần nhà. Chúng đung đưa nhẹ nhàng, tạo cảm giác chỉ cần một cú giật khẽ là sẽ rơi xuống đ.â.m nát bọn họ như thịt băm.

Những đầu dây thừng thừa ra buông thõng giữa không trung, lơ lửng như những nhánh cây c.h.ế.t khô, đung đưa trên đỉnh đầu mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình.

Vương sư phụ cất giọng từ phía sau, âm điệu khàn khàn đầy ẩn ý: “Từng người một đi vào, xong việc thì kéo rèm ra.”

“Đi vào... để làm gì?” Ai đó cất tiếng hỏi.

“Chọn.” Vương sư phụ đáp ngắn gọn.

Vừa dứt lời, những lưỡi d.a.o trên trần nhà bất ngờ khẽ va vào nhau, phát ra tiếng leng keng lạnh buốt sống lưng, như đang hưởng ứng lời ông ta.

Mạc Kiệt cau mày: “Chọn d.a.o sao? Chọn thế nào?”

Vương sư phụ chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ bình thản đáp: “Vào rồi sẽ biết.”

Người đàn ông buộc tóc liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm với Mạc Kiệt: “Giờ làm sao đây? Mình thật sự phải vào sao?”

Mạc Kiệt cảm thấy tình hình không ổn chút nào, liền quay sang hỏi lại Vương sư phụ để xác nhận. Nhưng dù hỏi thế nào, đối phương vẫn chỉ lặp đi lặp lại câu trả lời ban nãy, như một cái máy đã lập trình sẵn.

Thấy tình thế giằng co, người đàn ông buộc tóc đưa ra ý kiến: “Hay là... bốc thăm đi?”

Trong phó bản, nếu nhóm người chơi có thể phối hợp với nhau, gặp tình huống mạo hiểm như thế này thường dùng cách rút thăm để quyết định thứ tự, như vậy sẽ công bằng hơn, cũng tránh được xung đột.

Tuy Mạc Kiệt là người có cấp bậc cao nhất, nếu anh ta đi đầu cũng hợp lý thôi, nhưng vì anh ta không tự đề xuất, chẳng ai dám ép anh.

Người đàn ông cột tóc lấy từ túi ra một tờ giấy, nhanh tay xé thành năm mảnh bằng nhau, rồi viết số từ một đến năm lên từng mảnh, vo tròn lại như những viên kẹo, chìa ra trước mặt cả nhóm.

Chung Dĩnh chọn một viên, siết chặt trong tay, không dám mở. Bạch Thu Diệp cũng chọn một, thản nhiên bóc ra xem, không lộ cảm xúc.

Sau khi mỗi người cầm một viên, họ lần lượt mở ra xem kết quả. Biểu cảm ai nấy đều khác nhau.

Người đàn ông buộc tóc thở phào, nhìn quanh: “Tôi số bốn. Còn mọi người?”

Phó Dao trả lời: “Tôi số ba.”

Mạc Kiệt: “Số năm.”

Ba người đều nói rồi, ánh mắt còn lại đều hướng về phía Bạch Thu Diệp và Chung Dĩnh.

Bạch Thu Diệp chậm rãi lên tiếng: “Tôi là—”

Chưa nói hết câu, Chung Dĩnh đã nắm lấy tay cô, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy: “Bạch Diệp, tôi không muốn làm người đầu tiên. Tôi đưa cô 20 vé sinh tồn... Không, 30 vé. Cô đi đầu giúp tôi được không?”

Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta bất chấp việc mình từng đối đầu với Bạch Thu Diệp, tay siết chặt không buông, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Bạch Thu Diệp thoáng trầm mặc, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Cô như đang suy nghĩ rất lâu, đôi môi khẽ động, định lên tiếng, nhưng Chung Dĩnh lại vội vã cướp lời: “Tôi thêm 20 vé nữa! Tôi xin cô, đừng từ chối tôi!”

Ánh mắt Bạch Thu Diệp đảo qua màn hình hệ thống — phía sau phần hiển thị số vé sinh tồn, con số hiện rõ: 0.

Suốt mười ba năm qua, cô chưa từng gặp tình huống nào mà vé sinh tồn trở nên quan trọng như lần này. Nhưng lần này thì khác — hệ thống liên tục đề cập đến việc khấu trừ vé, cảnh báo hậu quả khi nhiệm vụ thất bại. Nếu không có đủ 100 vé, cô sẽ bị loại khỏi vòng sinh tồn, đồng nghĩa với cái chết.

Con số 0 lạnh lùng kia khiến cô cảm thấy bất an sâu sắc. Vào lúc này, nếu Chung Dĩnh chủ động đưa cho cô 30 vé — thậm chí là 50, vậy thì có lý do gì để từ chối?

Dù cô đứng ở vị trí nào đi nữa, sớm muộn gì cũng phải bước vào căn phòng kia.

Mười ba năm nay, cô đã quen với việc đi một mình — vào một mình, ra cũng một mình. Lời đề nghị của Chung Dĩnh lúc này, trong mắt cô chẳng khác nào cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Bạch Thu Diệp không vội vàng đồng ý. Cô lo nếu mình tỏ ra quá dễ dãi, Chung Dĩnh sẽ bất ngờ đổi ý, nên cứ bình tĩnh chờ đối phương ra giá.

Không ngờ, Chung Dĩnh lại chủ động thêm vào 20 vé sinh tồn nữa.

Phó Dao đứng một bên, kinh ngạc không giấu được: “Khoan đã, không phải cô chỉ mới cấp 22 thôi sao? Sao lại có thể móc ra 50 vé sinh tồn một cách dễ như vậy được?”

Chung Dĩnh miễn cưỡng cười, giọng khô khốc: “Tôi tích lũy từ trước rồi.”

Phó Dao lập tức tiếp lời: “Vậy chắc là tích từ rất lâu ha? Vé sinh tồn dùng để mua đồ ăn, mỗi tối còn phải nộp để giữ mạng, rồi nâng cấp, cường hóa nữa chứ... thứ gì cũng cần dùng đến. Tiêu không khéo là thiếu liền.”

Bạch Thu Diệp nghe vậy thì tròn mắt: “Ủa, vé sinh tồn quan trọng vậy hả?”

Cô thật sự không ngờ một tấm vé bé tí lại có nhiều công dụng đến vậy.

Không khí xung quanh lập tức yên lặng đến mức đáng sợ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, đầy ngạc nhiên và… hoài nghi.

Cô ấy sống kiểu gì vậy? Đến kiến thức cơ bản như thế mà cũng không biết?

Chung Dĩnh lúc này mới thực sự thấy nhói lòng. Nếu sớm biết Bạch Thu Diệp không hiểu rõ giá trị của vé sinh tồn, cô ta đã không dại dột đưa nhiều như thế.

Ánh mắt cô ta vừa bất lực, vừa xót ruột nhìn Bạch Thu Diệp: “Đúng vậy, rất khó kiếm. Tôi đã cho cô hết rồi, không còn dư nữa đâu. Cô có thể…”

“Cho tôi thêm một ít nữa đi.” – Bạch Thu Diệp cắt lời cô ta, giọng điệu cực kỳ thản nhiên.

Chung Dĩnh đơ người: “???”

Bạch Thu Diệp vẫn nói với vẻ vô cùng hợp tình hợp lý: “Không cho thì thôi, cô tìm người khác đổi cũng được.”

Câu nói khiến toàn bộ ánh mắt trong phòng đồng loạt nhìn đi nơi khác. Ai cũng giả vờ như chẳng nghe thấy gì. Chung Dĩnh quay đầu nhìn mấy người còn lại, hy vọng có ai đứng về phía mình. Nhưng không—họ đều tránh né ánh mắt cô ta.

Bọn họ đều là người chơi kỳ cựu, chẳng ai ngu đến mức mạo hiểm như cô. Cả đám chỉ có Bạch Thu Diệp là người mới, chưa biết sợ là gì.

Chung Dĩnh nghẹn họng, cảm thấy m.á.u dồn lên não: “Cô muốn bao nhiêu nữa?”

Bạch Thu Diệp suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân cũng nên giữ chút thể diện, không nên quá đáng. Thế là cô chậm rãi đưa ra con số: “Thêm 50 tấm nữa nhé?”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng như rơi vào trạng thái tê liệt trong một giây.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com