Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 11



Anh cau mày nói với Bạch Thu Diệp: “Tôi đoán đây là chỉ dẫn nhiệm vụ. Bên trong đó thế nào?”

Bạch Thu Diệp trả lời thẳng thắn: “Sau khi vào thì chỉ việc chờ, không được làm gì khác ngoài nhặt đồ trên mặt đất. Và chỉ được mang một món ra ngoài thôi. Trên tường ghi rất rõ.”

Chung Dĩnh ngập ngừng hỏi: “Anh Kiệt, có cần vào tiếp không?”

Mạc Kiệt gật đầu chắc nịch: “Phải vào. Dòng đầu tiên chắc là mô tả hiện trường. Dòng thứ hai là gợi ý về điều kiện nhiệm vụ. Có nhắc tới 'đèn', chúng ta cần lấy được nó.”

Anh ngẩng đầu nhìn lên trần căn phòng nhỏ. Ngay chính giữa, một lỗ hổng đột ngột lộ ra — vết tích do thanh đao cạo xương mà Bạch Thu Diệp lấy ra khi nãy. Qua lỗ hổng đó, mọi người mới trông thấy được chiếc đèn bị thanh đao che khuất bấy lâu.

Đến lượt Chung Dĩnh, cô ta không còn cớ gì để từ chối, miễn cưỡng bước tới bàn thờ thắp hương. Dù sao thì Bạch Thu Diệp ra vào mà không gặp nguy hiểm gì cũng khiến cô ta bớt lo. Do dự một lúc, cô vén rèm rồi chậm rãi bước vào bên trong.

Tấm rèm đỏ sẫm buông xuống, che khuất toàn bộ tầm nhìn. Không ai nghe được tiếng động nào phía trong — y như lần đầu vậy, bên trong hoàn toàn yên ắng, tuyệt đối không có chút âm thanh nào lọt ra.

Bạch Thu Diệp vẫn dán mắt nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ quen thuộc mà đầy hoài nghi.

Trước đây, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô chưa từng thấy hai dòng chữ kia xuất hiện. Chỉ cần thắp hương và bước vào là lập tức nhặt được cốt đao và chiếc đèn. Mọi thứ đều trơn tru, giống như được sắp đặt sẵn.

Nhưng lần này thì khác. Cô phải thử đi thử lại vài lần mới gom đủ vật phẩm. Đây đã là lần thứ mấy cô gặp phải lỗi trong phó bản rồi?

Kể cả chuyện vé sinh tồn xuất hiện như phần thưởng nhiệm vụ — trong suốt mười ba năm làm người chơi, cô chưa từng gặp qua. Nếu không phải lần này, có lẽ cô vẫn nghĩ điều đó là không thể.

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp khẽ cười lạnh trong lòng. Nếu cái này chỉ là một trò chơi thông thường, thì cô chính là người chơi xui xẻo đã chơi trúng mọi bản lỗi, như thể đang ở trong phiên bản beta không ngừng cập nhật.

Một phút... rồi năm phút trôi qua.

Phó Dao nhíu mày, phá vỡ sự im lặng: “Có phải... cô ta vào quá lâu rồi không?”

Chung Dĩnh đã vào hơn mười phút, trong khi Bạch Thu Diệp chỉ mất khoảng một phút là đã xong việc. Không ai trả lời.

Phó Dao gọi lớn hơn: “Chung Dĩnh?”

Không có tiếng đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chung Dĩnh, nghe thấy không? Có chuyện gì không vậy?”

Không gian trong căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Mọi người đều nín thở, nhưng dù lắng nghe đến đâu, bên trong vẫn im lìm.

Họ nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang muốn hỏi Vương sư phụ đang ngồi ở bàn... nhưng bàn đã trống trơn. Chỗ đó giờ chỉ còn lại viên đá mà ông ta từng cầm cùng vài món mỹ phẩm rơi vãi, người thì biến mất hoàn toàn.

Sắc mặt mọi người đồng loạt tái nhợt.

Mạc Kiệt không nhịn được nữa, anh tiến lên, định vén tấm rèm.

Người đàn ông buộc tóc sau lưng lo lắng nhắc: “Anh Kiệt, chẳng phải Vương sư phụ dặn là không được vén rèm khi nhiệm vụ chưa hoàn thành sao?”

Mạc Kiệt thở dài, tay vẫn giữ lấy mép rèm: “Chúng ta đâu thể đứng đây mãi. Cơ thể đang yếu đi từng chút, không chờ lâu được. Với lại... cậu chắc chắn nhiệm vụ còn chưa hoàn thành à?”

Dứt lời, anh từ từ kéo tấm rèm sang một bên. Tấm vải đỏ sẫm dày nặng dịch chuyển, để lộ một khe hở rồi dần dần mở rộng. Cảnh tượng bên trong từ từ hiện ra dưới ánh sáng mờ mờ.

Toàn bộ gian phòng bị nhuộm trong một sắc đỏ ám ảnh.

Tường, sàn, trần đều loang lổ màu máu. Những vết rạch kéo dài như do d.a.o khắc xuống, m.á.u tươi vẫn còn ấm, sền sệt trên từng mặt phẳng. Sắc đỏ chói lọi ấy khiến người ta nghẹt thở, đậm đặc và sống động đến mức gần như có thể nghe được tiếng m.á.u chảy.

Không còn là màu đen đỏ như trước — thứ họ đang thấy giờ là đỏ tươi, tươi đến mức muốn xé toạc không khí, nhuộm cả gian phòng thành địa ngục. Mọi thứ như chuyển động, như thể m.á.u có ý thức, đang bò trườn lên từng thớ tường, từng viên gạch, từng giây thần kinh của người đang nhìn.

Không ai dám lên tiếng.

Bạch Thu Diệp đã từng vào căn phòng này hàng nghìn lần, nhưng chưa bao giờ thấy nó biến đổi đến mức quái dị như thế này.

Máu khắp nơi. Quá nhiều máu.

Mỗi tấm giấy vẽ trên tường đều bị m.á.u thấm ướt, tạo thành từng đường đỏ li ti giống như mạch máu, kéo dài xuống dưới rồi tụ lại thành những vũng m.á.u sẫm màu trên sàn. Căn phòng đã không còn là nơi quen thuộc, mà trở thành một bức tranh sống của sự tàn sát.

Giữa căn phòng, Chung Dĩnh nằm bất động trên mặt đất, không còn hơi thở. Gương mặt cô ta vẫn giữ nguyên biểu cảm khi chết: hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, như muốn thét lên nhưng không kịp.

Một con d.a.o róc xương cắm thẳng vào khoang miệng, xuyên lên tận não, theo một góc vuông chuẩn xác như máy móc. Dấu vết cho thấy lưỡi d.a.o này đã rơi từ trần nhà xuống, như một cạm bẫy được tính toán sẵn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com