Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 48



Chỉ tiếc, nỗ lực ấy cuối cùng cũng tan thành bọt nước. Thôn Quan Bình nằm lọt thỏm giữa núi rừng, đường sá gập ghềnh hiểm trở, muốn phát triển e rằng cũng chỉ là mộng tưởng xa vời.

"Sao ông ấy không nghĩ đến phát triển du lịch nhỉ?" Lê Tri thầm nghĩ. "Nếu biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng mùa hè, biết đâu còn có cơ hội đổi đời..."

Vừa suy nghĩ, cô vừa lật sâu xuống dưới. Một xấp báo cũ úa vàng lọt vào mắt. Khi cô đang định xem kỹ, bỗng ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng đập mạnh làm cô giật b.ắ.n người.

Qua lớp rèm mỏng, giọng chú Cửu quát lớn: "Làm cái gì mà lâu thế hả? Dọn xong chưa?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Xong ngay đây!" Lê Tri vội vã đáp lại. Tay cô lén nhét xấp báo vào trong áo khoác, rồi giả vờ xoay người đi về phía tủ quần áo, vờ như đang thu dọn di vật.

Mọi thứ chuẩn bị xong, bên ngoài vang lên tiếng chậu vỡ chan chát — nghi thức phá chậu báo tang. Tiếng kèn não nề nổi lên lần nữa. Lê Tri giơ cao cờ dẫn hồn, tay còn lại cầm gậy đưa ma, dẫn đầu đội hình. Trì Y ôm bài vị đi trước, sau lưng là đám người chơi khiêng quan tài, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo, tiến về nghĩa địa cuối thôn.

Suốt dọc đường, tiền vàng giấy bạc tung bay ngập trời, chiêng trống vang dội không ngừng. Người dân trong thôn, gần như chỉ còn lại những thân hình già nua gầy guộc, lặng lẽ ra tiễn biệt. Những bước chân tập tễnh, những đôi mắt trống rỗng như đã khóc cạn nước mắt từ lâu.

Một ngôi làng không có bóng dáng người trẻ tuổi... rồi sẽ chẳng mấy chốc mà diệt vong.

Tiền giấy rơi trắng trời như tuyết, đội đưa tang cuối cùng cũng đến nghĩa địa. Sau khi đặt quan tài xuống, mọi người bắt đầu hóa vàng, đốt đèn thả hồn. Nghĩ tới việc chỉ còn một bước nữa là kết thúc phó bản c.h.ế.t tiệt này, ai nấy đều hưng phấn đến run rẩy, làm việc càng thêm phần nhanh nhẹn, thành thạo.

Khi quan tài được từ từ hạ xuống huyệt mộ, Lý Kiến Hề lấy ra la bàn, cẩn thận xác định phương hướng Bắc-Nam. Đảm bảo không sai lệch, anh ta ra hiệu cho mọi người lấp đất.

Từng nắm đất vàng ướt át rơi xuống, phát ra những âm thanh nặng nề, lạnh lẽo. Mặt đất dần dần nuốt trọn chiếc quan tài.

Trên nền trời u ám, gió rét gào thét từng hồi như tiếng than khóc ai oán. Cờ dẫn hồn và gậy đưa ma cắm bên mộ lung lay theo từng đợt gió lạnh, tạo nên tiếng xào xạc quỷ dị.

Dưới làn gió lạnh buốt thổi vù vù, khi nắm đất cuối cùng rơi xuống lấp đầy phần mộ, trong mắt đám người chơi lộ ra vẻ hưng phấn rõ rệt.

"Xong rồi chứ?"

"Có phải... chúng ta qua cửa rồi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió vẫn thổi, lạnh buốt như d.a.o cứa. Tất cả vẫn yên ắng như cũ, không có bất kỳ sự biến đổi nào. Trì Y khẽ kéo áo, giọng run run hỏi:

"Có phải... chưa đốt hết quần áo không?"

Không ai dám chần chừ, mọi người vội vàng quỳ sụp xuống trước ngôi mộ, đem hết di vật mang theo đốt thành tro bụi.

Họ đợi. Đợi đến khi tàn lửa cũng nguội lạnh, thế nhưng... vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Xung quanh càng lúc càng tĩnh mịch. Từ lúc nào mà đám thôn dân đến đưa tang đã tụ tập thành một đám phía sau họ.

Đám người ấy, từng gương mặt đều nở nụ cười mỉa mai, ẩn chứa oán độc, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt lấy những người chơi đang mờ mịt như đang chế nhạo số phận của họ.

Cao Sĩ Quân là người đầu tiên không nhịn được, ôm đầu gào lên như phát điên:

"Chuyện gì thế này?! Tại sao vẫn chưa qua cửa? Chúng ta sẽ bị nhốt ở cái phó bản c.h.ế.t tiệt này đến c.h.ế.t luôn sao?!"

Hứa Thuật đứng một bên, liếc mắt nhìn Lê Tri vẫn đang trầm mặc suy tư, giọng nói nặng nề:

"Xem ra cô đoán đúng rồi. Nhiệm vụ thực sự của chúng ta... là an táng cha mẹ ruột."

"Cha mẹ ruột?! Bọn họ ở đâu? Phải đi đâu tìm?!"

Cao Sĩ Quân quỳ bệt xuống đất, ôm mặt khóc rống lên:

"Chúng ta chẳng có tí manh mối nào hết!"

Chúc Chi Bạch vốn còn cố gắng gượng, tin rằng chỉ cần hạ táng là xong, giờ hy vọng sụp đổ, cả người anh ta ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com