Trì Y suýt bật khóc vì xúc động: "Không thể tin nổi... tôi lại có ngày khao khát được quay về cái chỗ xác c.h.ế.t nằm này!"
Có cảm giác như phó bản này đang lặng lẽ thao túng tâm lý bọn họ, bào mòn từng chút ý chí.
Mọi người đẩy cổng ra, lũ lượt tiến vào, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt đêm kinh hoàng này. Nhưng chưa kịp mừng, từ trong bóng tối đột nhiên có một bóng người lướt ra, khiến cả đám giật nảy mình.
Tiếng kêu hoảng loạn đồng loạt vang lên. Nhưng khi thấy rõ mặt người kia, họ mới thở phào.
Lê Tri hơi kinh ngạc: "Thầy Lý? Sao thầy vẫn còn ở đây, chưa trở về?"
Lý Kiến Hề lạnh nhạt liếc qua mọi người, giọng điệu hờ hững:
"Giày các người bẩn quá, rửa sạch rồi hẵng bước vào."
Mọi người sững sờ, không hiểu ra sao. Họ cúi đầu nhìn xuống chân mình. Hôm nay mưa lớn, đường thôn đầy bùn đất, lúc lên núi chặt củi giày đã nhếch nhác từ lâu. Ban ngày quay về, Lý Kiến Hề còn chẳng nói gì, sao giờ lại đột nhiên khó chịu?
Nhưng NPC đã mở lời, bọn họ không dám cãi. Bên chân tường có một cái lu lớn đựng nước, cả nhóm rối rít múc nước, ngồi lên bậc đá lau giày.
Lê Tri nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Kiến Hề. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, đối phương thản nhiên như chẳng có chuyện gì, dời mắt đi trước.
Lê Tri lặng lẽ đi tới bậc đá, tháo giày ra. Mũi và đế giày của cô dính đầy bùn trộn với tro vàng mã, thật sự rất bẩn. Cô nhìn kỹ đế giày của mình, sau đó lại liếc qua giày của những người khác. Cả đám cũng đang lau lau chùi chùi, bùn đất và tro giấy đã biến đôi giày đắt tiền thành những mớ lộn xộn khó coi.
Ánh mắt Lê Tri lướt qua từng đôi giày, đến một đôi thì khựng lại. Ánh mắt cô trầm xuống.
Đế giày kia không dính tro vàng mã, chỉ có nước bùn sền sệt màu đen.
Lê Tri thu ánh mắt, cụp mi khẽ động. Một lúc sau, cô bình thản đứng dậy, xoay người bước vào nhà.
Cao Sĩ Quân gọi với theo:
"Này, Lê Tri, giày cô còn chưa rửa sạch đâu!"
Lê Tri đáp:
"Tôi đi lấy đồ."
Lý Kiến Hề đứng bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn, không hề ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, Lê Tri ôm một con mèo đen từ trong nhà bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi người thấy vậy đều biến sắc. Ai cũng biết trong thế giới này, mèo đen tượng trưng cho điềm gở.
Có người mất bình tĩnh quát lên:
"Cô ôm nó ra đây làm gì? Mau thả ra xa đi, lát nữa xác c.h.ế.t dậy thì c.h.ế.t cả lũ bây giờ!"
Lê Tri mỉm cười dịu dàng, giây tiếp theo, cô buông tay thả mèo đen bay thẳng vào trong quan tài.
"Meo..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong gian nhà lạnh lẽo.
Đám người chơi suýt nữa hồn bay phách lạc. Hứa Thuật phản ứng nhanh nhất, lập tức bật dậy:
"Cô điên rồi sao? Cô đang làm gì vậy?"
Anh ta vừa dứt lời, quan tài giữa nhà vang lên âm thanh "lạch cạch" ghê rợn, như tiếng khớp xương mục rữa đang cử động.
Trưởng thôn, bộ dạng như một cỗ máy han gỉ lâu ngày, từ từ duỗi thẳng sống lưng, ngồi dậy khỏi quan tài.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Đôi môi luôn rũ xuống của ông ta giờ đây nhếch lên thành nụ cười quỷ dị.
Ông ta mở đôi mắt đục ngầu c.h.ế.t chóc, chậm rãi nhìn quét khắp căn phòng, như đang lựa chọn con mồi cho đêm nay.
Ngay lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng kêu "chan chứa tình cảm":
"Cha ơi, có quỷ chạy tới địa bàn của cha, còn dám bắt nạt bọn con!"
Bầu không khí ngưng đọng.
Trưởng thôn, đang cứng ngắc chuẩn bị nhào tới đám người chơi, động tác đột nhiên khựng lại.
Lê Tri tranh thủ thời cơ, giơ tay chỉ thẳng vào một người đang ngồi giữa bọn họ, giọng điệu chân thành tha thiết, không một chút do dự:
"Một nhà không thể có hai quỷ. Nó dám vào địa bàn của cha giương oai giễu võ, còn muốn ăn vụng đồ cúng của cha. Cha có thể nhịn, nhưng con thì không!"
Đôi mắt trắng dã của trưởng thôn chớp nhẹ một cái, rồi, như một cỗ máy được lập trình sẵn, ông ta từ từ quay đầu nhìn về phía "Chúc Chi Bạch".
Cuối cùng, những người còn lại cũng nhận ra có gì đó không ổn.