Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 30



Ánh mắt Hứa Thuật đượm một chút phức tạp khó phân, dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đang lẫn vào rừng cây.

Đi xa khỏi mọi người, mùi m.á.u tươi nồng nặc cuối cùng cũng loãng dần trong gió. Không khí mát lạnh, đẫm hương cỏ dại và mùi đất ẩm. Lê Tri bước tới một gốc cây cổ thụ rồi ôm lấy thân cây, cúi đầu nôn mửa.

Dịch vị chua sót trào lên cổ họng, khiến cô đau đớn đến mức không thở nổi.

Ngay lúc đó, sau lưng vang lên tiếng xào xạc nhẹ — tiếng giày giẫm qua bụi cỏ. Lê Tri nghĩ là đồng đội lo lắng tới tìm, vội lau miệng, xoay người lại... nhưng người cô nhìn thấy khiến cô ngẩn ra.

Người tới là Lý Kiến Hề.

Vẫn là bộ áo dài xanh lặng lẽ, tay cầm la bàn, nét mặt anh ta không gợn sóng, chỉ thốt ra ba chữ ngắn gọn:

"Xem mộ."

Ngày kia phải hạ táng trưởng thôn, thầy Âm Dương cần dựa theo ngày sinh tháng đẻ của người c.h.ế.t để chọn nơi đào huyệt. Điều đó, Lê Tri hiểu rất rõ.

Cô nén lại cơn khó chịu trong dạ dày, nhếch khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, lễ độ nói:

"Vất vả cho thầy rồi."

Lý Kiến Hề chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, đối chiếu với la bàn rồi tiếp tục sải bước đi tới. Trông anh ta như thật sự chỉ đang tình cờ đi ngang qua. Nhưng khi tới bên cạnh cô, thân hình gầy gò ấy hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lê Tri khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng, còn tinh nghịch chớp mắt với anh ta.

Khoảnh khắc đó, Lý Kiến Hề đột ngột mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Chỗ đó... chỉ có thể vào buổi tối."

Một câu nói như sấm đánh giữa trời quang, khiến Lê Tri ngẩn người.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ngay sau đó, cô lập tức hiểu được anh ta ám chỉ cái gì — nhà thờ tổ.

NPC này, quả nhiên không giống những kẻ khác.

Cô đè nén cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ:

"Vì sao thầy lại giúp tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lý Kiến Hề không trả lời.

Đôi mắt anh ta, trong trẻo như thủy tinh nhưng lại trống rỗng kỳ lạ, tựa như ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh đang ngây dại thăm dò thế giới này. Sau vài giây, anh ta xoay người, cầm la bàn biến mất vào trong khu rừng.

Chỉ còn lại một mình Lê Tri, đứng nguyên tại chỗ, nghiền ngẫm nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa.

Màn hình livestream lập tức nổ tung.

[Chẳng lẽ mở ra tuyến nhiệm vụ ẩn rồi sao?!]

[Thầy Âm Dương siêu cấp đẹp trai lại còn chủ động nhắc nhở, là tín hiệu tốt hay là bẫy vậy trời?]

[Đừng tin! NPC đẹp trai nhất là loại g.i.ế.c người không chớp mắt đó!]

[Huhu Tri Tri đừng đi! Quái vật nhà thờ tổ đáng sợ lắm, trời tối rồi tuyệt đối đừng mò vào đó.]

[Ủa nhưng mà... không lẽ anh thầy Âm Dương thật lòng muốn giúp Tri Tri thoát khỏi phó bản?]

[Khó nói lắm. NPC không vô cớ giúp người chơi đâu. Cẩn thận vẫn hơn.]

[Cầu mong lần này không có ai c.h.ế.t thêm nữa... chỉ cần bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây thôi...]

Dưới ánh chiều tà ảm đạm, khi Lê Tri tới nơi, hố chôn đã được đào xong. Vài người hợp sức nhấc cơ thể Bùi Hủ đặt xuống. Lê Tri vươn tay, nhẹ nhàng khép lại đôi mắt trừng trừng chưa nhắm của cô ta, rồi cẩn thận đặt mấy nhành hoa dại cô vừa hái ven đường lên n.g.ự.c Bùi Hủ.

Sau cùng, họ lặng lẽ lấp đất, dựng một khúc gỗ đơn sơ làm bia mộ. Nhìn ngôi mộ nhỏ bé hoang vắng, ánh mắt ai nấy đều trầm mặc, nặng nề đến khó thở.

Trên đường trở về, không một ai mở miệng nói chuyện. Khi gần tới sân nhà thờ tổ, họ bắt gặp tro giấy bay là là trong không khí. Những người dân trong thôn – được báo tin từ trước – đang ra vào tấp nập, tới phúng viếng.

Ngôi nhà âm u hiếm hoi mới náo nhiệt như vậy. Trong sân, mấy chiếc bàn tròn được dựng lên. Chú Cửu dẫn theo hai người đang khiêng một cái nồi to tướng, đặt lên đống củi gần tường bao. Trên cái thớt bên cạnh, thịt và xương chất thành đống cao ngất.

Nhìn thấy đám người Lê Tri quay về, sắc mặt chú Cửu hơi mất kiên nhẫn, quát lên:

"Khách khứa tới đủ cả rồi, mấy đứa còn lề mề cái gì? Mau vô bếp nấu cơm, còn phải đãi người trong thôn ăn tiệc đám ma!"

Vừa nói, ông ta vừa thuận tay hất toàn bộ đống thịt trên thớt vào cái nồi lớn, cầm muôi sắt bắt đầu khuấy đều.

Hàm răng Cao Sĩ Quân va vào nhau lập cập, mặt mày trắng bệch:

"Đống thịt kia... chẳng lẽ là..."

Chưa kịp nói hết câu, người phía sau anh ta đã ôm bụng nôn thốc nôn tháo.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com