Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 28



Thôn Quan Bình không lớn, cũng chẳng nhỏ. Bên trong thôn chỉ còn hơn chục hộ gia đình, nhưng nhìn những căn nhà xiêu vẹo phủ bụi dày đặc ven đường, có thể đoán được nơi đây từng rất phồn thịnh. Không ai biết tại sao, dân cư nơi này lại dần dần biến mất như cỏ khô gặp lửa.

Mặt trời dần ngả về phía tây, rọi ánh sáng vàng nhạt xiên qua núi rừng, nhuộm cả thôn Quan Bình thành một màu lặng lẽ và c.h.ế.t chóc.

Báo tang xong, cả nhóm quay đầu, đi thẳng về phía nhà thờ tổ.

Nơi đó...

Nằm chễm chệ giữa thôn, lặng lẽ như một con thú lớn đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi con mồi tự chui đầu vào.

Nhà thờ tổ là công trình duy nhất trong thôn được xây dựng cực kỳ bề thế. Phía trước là mười bậc đá, mái ngói cong vút như lưỡi liềm, từng chiếc cột đá chạm khắc tinh xảo lặng im đứng gác bên hiên. Trên cửa lớn treo một tấm bảng nặng nề, ghi ba chữ u ám: "Quan thị từ đường".

Lê Tri bước lên trước, không do dự giơ tay đẩy hai cánh cửa gỗ nặng nề.

"Két—"

Cánh cửa mở ra, một luồng không khí âm u tràn thẳng vào mặt, pha trộn mùi nến cháy gay mũi khiến người ta khó thở.

Bên trong nhà thờ tổ, gian chính rộng thênh thang, trống rỗng đến lạnh người. Bàn thờ to đặt chính giữa, trên đó bày la liệt bài vị. Trước mỗi bài vị là một lư hương nhỏ — nhưng thay vì cắm hương, từng cây nến trắng dài nhỏ được cắm đầy vào đó.

Tất cả những cây nến ấy...

Đều đang cháy.

Ánh nến sáng lóa khiến cả gian nhà thờ tổ rực rỡ bất thường. Bóng người loang loáng, mờ ảo lay động trên tường như vô số oan hồn quằn quại.

Mùi nến cháy nồng nặc đến mức có người sặc khói, ho khan liên tục.

Trong sự hỗn loạn ấy, chỉ có Lê Tri bình tĩnh.

Cô nhẹ nhàng vòng qua đệm quỳ và tiền sảnh, một mình tiến về phía bàn thờ xem xét.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của nhà thờ tổ, Lê Tri lướt mắt nhìn quanh. Những bài vị xếp ngay ngắn trên bàn thờ, tất cả đều khắc chung một họ: Quan. Một cái thôn quái đản tồn tại theo chế độ gia tộc, chỉ những ai mang dòng m.á.u họ Quan mới được thờ phụng tại đây.

Ở chính giữa bàn thờ, một cuốn sách cũ kỹ phủ đầy tro bụi lặng lẽ nằm đó. Bìa sách mơ hồ không rõ chữ viết, như che giấu bí mật nào đó ghê rợn. Lê Tri vừa định nhích người tới gần thì đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng hét thảm thiết:

"Đau quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô quay phắt lại, chỉ thấy mu bàn tay của Bùi Hủ đã đỏ rực, bọng nước phồng lên ghê rợn. Bùi Hủ điên cuồng xoa tay, gào lên thất thanh:

"Thứ quỷ gì vậy!"

Cả đám lập tức căng thẳng. Lê Tri sải bước tới, nắm lấy cổ tay Bùi Hủ. Chỉ trong nháy mắt, vết bỏng đã nghiêm trọng hơn, bọt nước sùi lên, còn thứ dính trên tay cô ta đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

"Là sáp nến." Lê Tri trầm giọng.

Trong không khí im ắng, âm thanh tí tách khe khẽ vang lên. Từng giọt, từng giọt sáp trắng sền sệt nhỏ xuống từ trên cao.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên — và lập tức rơi vào ác mộng.

Ngay bên trên nóc nhà thờ tổ, một vật thể trắng bệch không hình dạng đang dính chặt lấy trần nhà. Nó giống như một khối sáp nến khổng lồ, đặc quánh, đang chậm rãi nhúc nhích. Mỗi lần nó cử động, những giọt sáp lại nhỏ xuống, rơi trúng đất bốc khói xèo xèo.

Ánh mắt của khối sáp nến đó dường như cũng đang dò xét bọn họ. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó bắt đầu chuyển động. Từ khối chất lỏng vô định, tay, chân rồi đầu người dần dần mọc ra, vặn vẹo như sinh vật địa ngục.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Chạy!" Lê Tri gào lên.

Tiếng hét phá vỡ cơn ác mộng đóng băng. Tất cả cuống cuồng lao về phía cửa, tiếng thét chói tai hỗn loạn vang vọng khắp không gian. Sáp nến không ngừng nhỏ xuống, mỗi giọt rơi trúng người đều khiến da thịt cháy rụi.

Khi mọi người gần như sắp thoát khỏi cánh cửa gỗ mục, sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu cứu tuyệt vọng:

"Cứu tôi với! Mau cứu tôi!"

Lê Tri theo phản xạ quay lại. Bùi Hủ ngã lăn trên mặt đất, nửa người dưới đã bị khối sáp nến khổng lồ quấn chặt. Cô ta giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng càng vùng vẫy, thân thể lại càng chìm sâu vào khối sáp đặc đang dần đông cứng.

Hứa Thuật lao tới, kéo lấy tay áo Lê Tri, thấp giọng thúc giục:

"Đi thôi! Mặc kệ cô ta!"

Nhưng Lê Tri hất mạnh tay anh ta ra, chẳng chút do dự khom người chạy thẳng tới chỗ Bùi Hủ.

Trì Y hét lên, giọng đầy sợ hãi:

"Lê Tri, mau chạy đi! Không kịp nữa rồi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com