Khoảng sân trống trơ, lầy lội đất bùn, rải rác gỗ vụn khắp nơi. Giữa sân, mấy cỗ quan tài xếp thành hàng, loại đơn giản nhất: bốn mặt sơn đen, hình dáng thô mộc. Dưới mỗi quan tài kê hai băng ghế dài làm trụ đỡ, không khí nồng nặc mùi sơn gỗ hắc nồng, xộc thẳng vào mũi.
Hứa Thuật băng qua sân, giẫm lên nền đất ẩm ướt, tới trước cửa gõ mạnh: "Có ai ở đây không? Chúng tôi đến mua quan tài."
Một lúc lâu sau, cánh cửa gỗ mục kêu lên "két" một tiếng, chậm rãi hé ra. Một ông già với mái tóc bạc trắng rối bù, bọng mắt thâm sì như quầng máu, nước da tái xanh, không chút biểu cảm đứng chắn ngay cửa, ánh mắt đục ngầu lạnh tanh nhìn chằm chằm bọn họ.
Hứa Thuật nở nụ cười lễ phép, nói: "Ông ơi, bọn cháu tới từ nhà trưởng thôn, muốn chọn một chiếc quan tài cho trưởng thôn."
Giọng ông già khàn đặc, lạnh lùng như tiếng gió xuyên qua khe đá: "Để cả ngoài sân đó. Tự chọn đi."
Hứa Thuật vẫn cố gắng giữ nụ cười, giọng ngọt xớt: "Ông à, nhiều quan tài thế này, bọn cháu không biết chọn cái nào mới phù hợp. Ông có nghề, xin chỉ bọn cháu một con đường sáng."
Có lẽ thái độ cung kính của Hứa Thuật khiến ông lão cảm thấy dễ chịu hơn. Ông ta chậm rãi liếc qua từng người, ánh mắt khô cứng như giấy, rồi giơ tay, chỉ thẳng vào chiếc quan tài ngoài cùng bên trái: "Lấy cái đó."
Hứa Thuật mừng rỡ cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn ông nhiều lắm ạ."
Nhưng khi nhìn lại, mọi người đều khẽ cau mày — những chiếc quan tài ấy, to nhỏ, màu sắc đều giống hệt nhau, đen đặc, bóng nhẫy, chẳng cách nào phân biệt nổi.
Cả nhóm lặng lẽ tiến về phía chiếc quan tài được chỉ định. Liên Thanh Lâm nhỏ giọng hỏi, giọng run run: "Chúng ta... có thể tin ông ta không?"
Trì Y cũng nghi hoặc, thì thào đáp: "Nếu ông ta lừa chúng ta, thì ông ta được lợi gì chứ? Cô nghĩ đi, Tri Tri."
Lê Tri không trả lời. Cô bước tới gần, cúi đầu ngửi cỗ quan tài. Mùi nước sơn rẻ tiền sặc lên mũi, ngoài ra chẳng phát hiện được gì khác thường.
Hứa Thuật trầm giọng: "Không còn thời gian chần chừ nữa. Quay về trước rồi tính tiếp. Dù sao cũng là chúng ta cùng chọn, nếu có chuyện thì cùng nhau gánh."
Nói xong, anh ta quay đầu liếc nhìn Lê Tri.
Đôi mắt cô gái trẻ lúc thường sáng rỡ dịu dàng, nhưng giờ đây, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt ấy tựa hồ nước sâu, đen kịt không thấy đáy, trầm mặc, âm u, nhìn thẳng vào Hứa Thuật không chớp.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hứa Thuật, khiến anh ta vô thức dời ánh mắt đi, lúng túng nói: "Bên kia có xe đẩy. Tôi đi mượn ông lão, chúng ta dùng nó chở quan tài về."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Thuật nhanh chóng quay người, đi mượn xe đẩy. May thay, ông già kia cũng không làm khó, chỉ gật đầu một cái. Anh ta đẩy chiếc xe gỗ tới, cùng Liên Thanh Lâm chuẩn bị nâng quan tài.
Nhưng chiếc quan tài ấy nặng đến bất thường, bốn người gồng mình mà vẫn nhích lên được rất ít.
Thấy vậy, Lê Tri bước tới gần ông già, nhoẻn miệng cười, giọng nhẹ như gió thoảng: "Ông à, ông đến giúp bọn cháu một tay nhé? Xong việc, cháu tặng ông thêm một bao thuốc."
Cô vốn nghĩ NPC sẽ từ chối, ai ngờ ông già lại bước tới thật, còn chỉ tay hướng dẫn: "Nắm chỗ này. Nhấc lên mới dễ."
Lê Tri đứng bên chiếc xe đẩy, tay vuốt nhẹ thành xe, miệng hỏi như vô tình: "Ông ơi, chiếc quan tài này làm từ gỗ gì vậy? Sao mà nặng ghê vậy ạ?"
Dưới ánh chiều tà ảm đạm, ông già đang mải mê cùng bọn họ nâng quan tài, trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu:
"Gỗ liễu."
"À..." Lê Tri nghiêng đầu, lại chỉ vào chiếc quan tài kế bên, hỏi tiếp:
"Vậy cái này thì sao ạ?"
"Gỗ thông."
"Thế cái ở giữa kia?"
"Gỗ bách."
"Vậy còn cái gần nhất thì sao?"
Ông già cuối cùng cũng lộ ra chút mất kiên nhẫn. Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu lạnh lùng quét qua Lê Tri, giọng khàn khàn vang lên: