Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 21



Liên Thanh Lâm nghe vậy liền suy luận: "Nhưng bình thường chúng ta đều cho rằng việc tốt phải thành đôi, tại sao khi mặc áo liệm lại dùng số lẻ chứ không dùng số chẵn?"

Lê Tri bình tĩnh đáp lại trong khi đang mặc chiếc áo thứ ba cho thi thể: "Người sống thì mong chuyện tốt thành đôi, nhưng người c.h.ế.t thì khác. Âm dương đối lập nhau, dương gian thích số chẵn vì cho rằng nó may mắn, còn âm phủ thì số lẻ lại được coi là cát tường."

Hứa Thuật cau mày, hỏi tiếp: "Vậy màu đen trắng, rồi số năm với số bảy, cô giải thích thế nào?"

Động tác trên tay Lê Tri không hề dừng lại, rất nhanh đã mặc xong chiếc áo khoác cuối cùng cho thi thể. Cô bình thản đáp: "Cái đó tôi cũng không chắc. Nhưng tôi nhớ lần trước quay một bộ phim kinh dị, tổ đạo cụ đã chuẩn bị cho diễn viên đóng vai xác c.h.ế.t năm bộ áo liệm màu xanh tím, không cài cúc. Những điều kiện kia có thể suy luận ngược ra được, còn những chi tiết này... chí ít cũng có bằng chứng thực tế để tham khảo. Vì thế, tôi tin thầy Âm Dương không nói dối."

Trì Y sốt ruột hỏi: "Nếu cô đã tin, sao còn không cho tôi và Thanh Lâm chạm vào áo liệm?"

Lê Tri nhẹ nhàng buộc nút cuối cùng, rồi đứng dậy, phủi bụi trên tay: "Chỉ là đề phòng bất trắc thôi. Dù sao cũng chỉ là phán đoán của tôi, chưa có gì chắc chắn cả." Ánh mắt cô nhìn quét mọi người: "Được rồi, chúng ta cứ lặp lại quy trình ngày hôm qua đi."

Lần này, ai nấy đều cẩn thận hơn rất nhiều, không dám sơ suất chút nào. Mọi người thành kính quỳ bên giường, đốt tiền giấy, đặt t.h.i t.h.ể của Chương Khiếu sang một bên, rồi mới cẩn thận khiêng t.h.i t.h.ể trưởng thôn đặt lên cánh cửa như nghi lễ đã định.

Bên ngoài khung livestream, bão bình luận cũng dần lắng xuống:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"[Lê Tri thật sự quá đỉnh.]"

"[Không những thông minh mà còn cực kỳ có trách nhiệm. Chị gái này tôi vote cả hai tay hai chân.]"

"[Tôi yêu chị ấy mất rồi. IQ cao mới thực sự sexy.]"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"[Đây mới là giá trị thực sự của show này! Không cần mấy bình hoa khóc lóc làm màu.]"



Sau phút bối rối ngắn ngủi, Hứa Thuật cũng đã hoàn hồn. Anh ta thầm tính toán — nhiệm vụ tân binh vốn dĩ được thiết kế đơn giản nhất, chỉ cần làm đúng nghi lễ, không cần tìm manh mối hay phá giải mật mã. Nếu không, anh ta đã chẳng cướp lấy nhiệm vụ này.

Suy nghĩ thông suốt, Hứa Thuật thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại định xác nhận với Lý Kiến Hề, anh ta đột ngột sững người.

Bóng dáng của thầy Âm Dương... đã biến mất từ lúc nào không hay.

Hứa Thuật hoảng hốt nhào tới chỗ vừa rồi Lý Kiến Hề đứng, lớn tiếng hỏi: "Thầy Âm Dương đâu? Có ai thấy anh ta đi đâu không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu bối rối. Từ lúc lo tập trung hoàn thành nghi lễ, chẳng ai chú ý thầy Âm Dương đã biến mất từ bao giờ. Hứa Thuật tức tối quát: "Chia nhau ra tìm! Nếu không có anh ta, chúng ta không biết phải chọn quan tài thế nào!"

Đám người lập tức hoảng loạn chuẩn bị tản ra thì giọng Lê Tri chậm rãi vang lên, bình tĩnh như nước: "Không cần tìm. Anh ta sẽ không quay lại đâu."

Ánh nắng ban mai chiếu sáng căn phòng, nhưng ánh sáng này lại lạnh lẽo đến ghê người. Giọng cô nhẹ nhàng mà như nhát d.a.o cắt vào không khí: "Theo tục lệ truyền thống, việc chọn mua quan tài vốn là trách nhiệm của con cháu, không liên quan đến thầy Âm Dương."

Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên âm thanh kéo lê nặng nề của vật cứng trên nền đất, kèm theo tiếng kim loại chói tai va vào nhau.

Tất cả mọi người đều rùng mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com