Chú Cửu đứng bên giường, khoanh tay thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn với vẻ thích thú. Ánh sáng lờ mờ khiến nụ cười trên khuôn mặt ông ta trở nên méo mó quái dị. Ông ta thong thả nói:
"Đã về đến nhà rồi, mau quỳ xuống dập đầu lạy cha các cháu một cái."
Cao Sĩ Quân, kẻ yếu bóng vía nhất, giọng run rẩy hỏi:
"Nếu... nếu không quỳ thì sao?"
Hứa Thuật lạnh lùng liếc anh ta, giọng nhẹ như gió nhưng lạnh buốt thấu xương:
"Thì chết."
Không chút chần chừ, Hứa Thuật lập tức quỳ xuống trước giường. Những người còn lại run lẩy bẩy nhưng cũng đành phải làm theo, lục tục quỳ thành một hàng, không ai dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người chết.
Lê Tri đặt tay lên trán, cúi mình xuống. Trong khoảnh khắc đó, ký ức cũ ùa về — hình ảnh ngày cha cô qua đời, ba anh chị em họ cũng từng quỳ lạy cha mình trong nhà tang lễ. Một cơn chua xót âm ỉ dâng lên trong lòng cô.
Nếu hệ thống này có thể làm quỷ quái thức tỉnh... liệu có một ngày, cô có thể gặp lại cha hay không?
Lê Tri thất thần trong chốc lát. Khi ngồi dậy, vô tình chạm phải một ánh mắt — một ánh mắt xám ngắt, đục ngầu tử khí.
Cô sững người.
Người cha c.h.ế.t thối đó, chẳng biết từ lúc nào, đã mở mắt.
Ánh đèn mờ ảo hắt xuống, Lê Tri rõ ràng thấy tròng mắt người c.h.ế.t đảo qua đảo lại một cách chậm chạp, như đang dò xét, như đang oán hận.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp căn nhà. Người chơi hoảng loạn mất kiểm soát. Cao Sĩ Quân sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng chân tay mềm nhũn, anh ta chỉ có thể nằm bẹp dưới đất, co giật như một đống bùn.
"Im lặng!" – Giọng chú Cửu vang lên, lạnh lẽo như roi quất.
Ông ta chậm rãi nói tiếp, vẻ mặt cực kỳ bình thản:
"Con cái về nhà, cha nhìn một cái thì có sao? Ầm ĩ cái gì."
Ông ta như thể không hề cảm thấy việc người c.h.ế.t mở mắt có gì khác thường, cứ như đang kể một chuyện vặt vãnh hằng ngày. Hello chú? Chú ổn không???
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thấy các cháu rồi, cuối cùng ông ấy cũng nhắm mắt được rồi."
Không khí trong phòng nặng như đeo chì.
Ông ta đảo mắt nhìn khắp người chơi, giọng điệu chậm rãi mà đầy ám chỉ c.h.ế.t chóc:
"Chuyện tiếp theo giao cho các cháu. Trưởng thôn nhọc nhằn nuôi nấng các cháu đến lớn, các cháu nhất định phải dốc hết sức lo hậu sự cho ông ấy, đừng để ông ấy thất vọng. Hiểu chưa?"
Dứt lời, chú Cửu quay người rời khỏi nhà chính, để lại tám người chơi c.h.ế.t lặng và một cái xác lạnh ngắt, trong lòng mờ mịt.
Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt của ông già trên giường lại trở về bình thản như cũ, như thể cảnh tượng t.h.i t.h.ể mở mắt ban nãy chỉ để xác nhận đám con cái "bất hiếu" này đã thực sự quay về. Bầu không khí căng như dây đàn, không ai dám động đậy.
Một người bỗng bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng:
"Vậy thế nào mới được gọi là khiến ông ta hài lòng? Nếu không hài lòng thì... sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Không ai trả lời. Hoặc nói đúng hơn, tất cả đều ngầm hiểu đáp án, chỉ là không ai dám thốt ra thành lời.
Cao Sĩ Quân nước mắt nước mũi lấm lem, lắp bắp:
"Không... không được đâu! Chúng ta không làm được đâu! Chắc chắn chúng ta sẽ c.h.ế.t hết ở cái chỗ c.h.ế.t tiệt này!"
Bộ dạng thất thần của anh ta khiến Hứa Thuật bực bội, lạnh giọng quát:
"Đàn ông mà cũng không có bản lĩnh bằng người chơi nữ, nếu sợ c.h.ế.t thì cút ra ngoài. Đừng có đứng đây làm chướng mắt người khác!"
Cao Sĩ Quân cắn chặt răng, ánh mắt đầy hằn học nhìn Hứa Thuật chằm chằm. Đột nhiên, anh ta rú lên một tiếng điên dại rồi lao thẳng vào người Hứa Thuật, miệng gào:
"Tất cả đều là tại anh! Hệ thống, phó bản, tất cả là do anh bày trò ra đúng không? Đồ quái vật! Tao sẽ g.i.ế.c mày! Giết mày thì mọi chuyện sẽ kết thúc! A a a!"
Không ai ngờ một người lúc nào cũng tỏ ra nhát gan lại bùng nổ dữ dội đến vậy. Hứa Thuật né tránh theo phản xạ, nhưng Cao Sĩ Quân như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, sức mạnh điên cuồng của anh ta khiến Hứa Thuật bị vật ngã lăn ra đất. Hứa Thuật giãy giụa, gào lên: