Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 12



Trong khoang xe, hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm. Và ngay lúc đó, khóe miệng của đám người giấy đối diện bỗng nhiên kéo lên, nụ cười rộng đến tận mang tai, lộ ra một sự quỷ dị ghê rợn đến cực điểm.

Lê Tri lạnh lùng đứng bật dậy, bước thẳng tới chỗ Trì Y — cô gái đang bịt miệng khóc nức nở — không chút do dự, giơ tay nhấc làn váy lòa xòa của Trì Y lên.

"Tôi xé giúp cô nhé? Cái váy này vướng víu lắm." Giọng cô bình tĩnh đến lạnh người.

Trì Y đỏ mắt, ngơ ngác nhìn cô, lắp bắp gật đầu.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Lê Tri thản nhiên xé toạc chiếc váy dạ hội bằng tay không, một tiếng "roẹt" giòn tan vang lên giữa bầu không khí căng như dây đàn. Cô xé lấy một đoạn vải dài, rồi đưa một đầu cho Chương Khiếu đang ngồi trong góc xe:

"Cầm lấy."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Sau đó, cô lại nghiêng người, đưa đầu kia cho Hứa Thuật ngồi ngoài rìa:

"Anh cũng cầm lấy."

Tấm vải bị kéo căng thành một tấm màn dài, ngăn cách đám người giấy bên kia, che khuất ánh mắt âm u như đang rình mò của chúng.

Lê Tri ngồi trở lại chỗ cũ, giọng điềm nhiên:

"Xong rồi. Không nhìn thấy chúng nó nữa thì mặc kệ đi. Dù có nhúc nhích cũng chẳng liên quan."

Mọi người: "!!!"

Khán giả trước màn hình: "!!!"

Làm vậy cũng được hả trời?!

Nhưng kỳ lạ thay, sau khi tầm mắt bị chắn, bầu không khí kinh hoàng trong xe thật sự dịu đi rất nhiều. Thậm chí, Cao Sĩ Quân còn có tâm trạng để đùa:

"Cô khỏe thật đấy, bình thường có đi tập gym không?"

Lê Tri mỉm cười khiêm tốn:

"Thỉnh thoảng thôi."

Liên Thanh Lâm bên cạnh: "..."

Anh thật sự không biết nên khen thế nào đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không biết bao lâu sau, xe tang bắt đầu giảm tốc. Một cổng làng cũ kỹ hiện ra trước mặt. Tấm biển lớn treo trên cổng khắc ba chữ "Thôn Quan Bình" bằng sơn đỏ, nhưng lớp sơn đã phai màu loang lổ, lấm tấm như vết m.á.u khô, trông rợn người.

Chiếc xe tang chậm rãi tiến vào thôn. Gió lạnh luồn vào qua khe nứt trên cửa kính bị vỡ, mang theo mùi ẩm mốc và tro tàn. Đường trong thôn lầy lội, hai bên là những ngôi nhà mái ngói nghiêng ngả, tường vôi bong tróc tiêu điều. Nếu không phải dưới mái hiên còn lác đác vài bóng người, có lẽ ai cũng tưởng đây là ngôi làng ma.

Mọi người trong xe nín thở, nhìn ra ngoài qua lớp kính xám xịt. Từ ngoài, ánh mắt lạnh lùng của dân làng cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào họ.

Bất chợt, vài người dân bước ra khỏi mái hiên. Trên tay họ cầm những cái xẻng hốt rác cũ kỹ. Hai người đi trước đầu xe, từng bước chậm rãi dẫn đường.

Cao Sĩ Quân hoảng hốt lùi về sau, giọng run run:

"Bọn họ... định làm gì vậy?"

Một cơn gió lạnh thốc qua, lùa tung lớp tro bụi. Người dân dẫn đường bắt đầu múc từng xẻng tiền giấy rắc dọc theo lối đi, trắng xóa cả một khoảng trời.

Họ đang mở đường cho người chết.

Chú Cửu cười híp mắt, quay đầu nhìn đám thanh niên mặt mũi tái mét trong xe, cười kỳ dị:

"Hoan nghênh các cháu trở về nhà."

Bánh xe lăn qua đám tiền giấy, phát ra những tiếng "rào rạo" khô khốc. Những người dân lặng lẽ tụ tập ở phía sau xe, ánh mắt dán chặt như đang tiễn đưa đoàn người vào địa ngục.

Chú Cửu nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt như con mèo vừa vồ được chuột. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói đầy cảm thán đột ngột vang lên:

"Các đồng hương nhiệt tình thật đấy, còn ra tận nơi tiễn tụi mình nữa."

Chú Cửu: "?"

Cả xe: "..."

Lê Tri nghiêm túc vẫy tay ra sau cửa xe, chân thành nói:

"Cảm ơn mọi người nhiều nhé! Đi đến đây là được rồi, sau này nhất định sẽ mời các cô chú tới ăn tiệc!"

Đám dân làng phía sau: "..."

Nụ cười quỷ dị trên mặt NPC dường như cứng đờ lại trong thoáng chốc.

Liên Thanh Lâm suýt nữa bật cười thành tiếng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com