Cây cầu dài hơn trăm mét, ban đầu nhìn qua không quá xa. Nhưng bây giờ, rõ ràng đã đi suốt mấy phút, vậy mà đầu bên kia vẫn chìm trong màn sương mịt mù, xa xăm không thấy điểm kết thúc.
Sự bất an lặng lẽ lan rộng trong đội ngũ. Một người sợ hãi thốt lên: "Chúng ta đi mãi không ra khỏi cầu! Hay là... gặp quỷ dựng tường rồi?"
Lê Tri ngẩng đầu nhìn sương trắng đặc quánh đang bám lấy mái tóc mọi người, nhẹ nhàng nói: "Hẳn là quỷ dựng cầu."
Cô giơ tay lau nhẹ lòng bàn tay ướt sũng, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống: "Sương càng ngày càng dày."
Lúc mới đứng ở đầu cầu, ít ra còn có thể nhìn lờ mờ thấy đường núi đối diện. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại một màu trắng đục bủa vây bốn phía, như thể đã bước vào một thế giới khác.
Đúng lúc này, từ trong sương mù vang lên âm thanh kỳ dị — một tiếng rắc khô khốc, tựa như tiếng xương cốt vặn vẹo.
"Rắc..."
Tiếp đó là tiếng cộp cộp, như có thứ gì đó đang bò lên từ lòng đất, chậm rãi, nặng nề.
Bất chợt, Trì Y thét lên thất thanh: "Có ai đó... nắm lấy chân tôi! Aaa!"
Hứa Thuật phản ứng cực nhanh, quát lớn: "Lùi lại!"
Đội ngũ hoảng loạn quay đầu tháo chạy. Dù con đường phía trước mãi mãi không tới được đích, nhưng khi rút lui, bọn họ lại dễ dàng trở về đầu cầu ban đầu.
Từng người, từng người mặt trắng bệch, đứng thở dốc, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Hứa Thuật trầm giọng kết luận: "Đây chính là cửa thứ nhất. Muốn qua cầu, chúng ta phải tìm ra cách."
Trì Y run rẩy ngồi bệt dưới đất. Mọi ánh mắt dồn về phía cô — trên mắt cá chân trắng muốt, chỗ chiếc nơ con bướm buộc lỏng lẻo, giờ đây hằn rõ một dấu tay xanh đen ghê rợn.
Không khí lập tức chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những kẻ mới vào phó bản lần đầu, tâm lý vốn đã yếu, giờ hoàn toàn sụp đổ. Diễn viên hài Cao Sĩ Quân ôm đầu la hét: "Chúng ta qua không được! Chết chắc rồi! Kẹt c.h.ế.t ở đây rồi!"
Hứa Thuật thậm chí không buồn liếc anh ta lấy một cái, chỉ lạnh nhạt quay đi. Ngược lại, Chương Khiếu bước tới, vỗ vai Cao Sĩ Quân, nghiêm túc an ủi: "Bình tĩnh đi. Chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách."
Một màn "truyền năng lượng tích cực" này giúp Chương Khiếu thu được không ít phiếu bầu trong livestream, số phiếu nhảy vọt thấy rõ.
Ngay khi mọi người còn đang thở dốc, Lê Tri đột nhiên nói: "Có xe tới."
Tất cả im bặt, đồng loạt căng thẳng lắng nghe. Mấy giây sau, quả nhiên trong màn sương trắng mịt mù truyền đến tiếng động cơ ô tô rất nhỏ.
Ngay cả Thanh Lâm cũng không nhịn được mà kinh ngạc khen: "Tai cô thính thật đấy."
Ánh đèn vàng mờ mờ xé toạc màn sương, một chiếc xe buýt cỡ trung từ đường núi vòng tới, chậm rãi dừng ngay đầu cầu.
Thoạt đầu, ai nấy còn thấp thỏm mong chờ. Nhưng khi chiếc xe dừng hẳn, tất cả sắc mặt đều đồng loạt biến đổi — trắng bệch như tờ giấy.
Chiếc xe đó... là một chiếc xe tang.
Đầu xe dán một chữ "Viếng" lớn màu đen thẫm. Trên chữ "Viếng" còn đính thêm một đóa hoa trắng bằng giấy, đung đưa theo gió.
Cửa kính xe trượt xuống, một người đàn ông trung niên da ngăm đen thò đầu ra, nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình, cất tiếng hỏi: "Các cháu về vội... chịu tang à?"
Giọng nói lẫn trong hơi sương lạnh lẽo, nghe như thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp mộ địa.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lúc này, tám người — bao gồm cả những người đang theo dõi qua màn hình — đồng loạt nghe thấy tiếng hệ thống vang lên:
"[Đã gặp NPC chủ chốt. Kích hoạt nội dung phó bản: Cha của các bạn đột ngột qua đời do bạo bệnh. Các bạn, những đứa con, đã vượt ngàn dặm trở về quê chịu tang, mong muốn tổ chức cho ông một tang lễ long trọng.]"
"[Nhiệm vụ lần này: Hồn về hồn, đất về đất. Hãy chôn cất tử tế cho người thân, để linh hồn người đã khuất được yên nghỉ.]"
Trước mặt họ, người đàn ông trung niên thấy cả nhóm im thin thít thì bật cười, giọng nói hào sảng: "Các cháu không nhận ra chú à? Chú là chú Cửu trong thôn đây mà! Còn đứng đó làm gì, mau lên xe, chú đưa các cháu về thôn."