Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra.
Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương.
Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ.
Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai.
Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn nước. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô chợt liếc thấy một thứ kỳ lạ——
Một đôi chân đeo giày thêu hoa, lặng lẽ đứng ngay bên cạnh.
Đó là một đôi chân của phụ nữ. Màu da xanh trắng như xác chết, mạch m.á.u xanh nhạt nổi gồ lên bề mặt da. Đôi giày đỏ thẫm, thêu hoa tinh xảo, nhưng nơi bàn chân ấy dẫm lên mặt đất lại đọng thành một vũng nước lạnh lẽo.
Một cơn ớn lạnh bỗng quét qua sống lưng Lê Tri. Cô quay phắt đầu lại —— bên cạnh cô trống không, chẳng có ai cả.
“Cô làm gì thế?!” Đạo diễn giận dữ quát lên. "Đang quay thì tự nhiên động đậy lung tung!"
Lê Tri sững người, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, tôi chưa tìm đúng góc diễn."
Đạo diễn sa sầm mặt: "Quay lại! Chuẩn bị!"
Lê Tri hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xuống vị trí cũ. Vừa nghiêng người, khóe mắt cô lại bắt gặp đôi giày thêu hoa ấy —— vẫn là nó, lần này còn tiến lại gần hơn, mũi giày gần như dán vào gót chân cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bàn tay lạnh toát nhỏ tong tong nước bắt đầu bò lên vai cô.
Không kịp nghĩ nhiều, Lê Tri lập tức vung tay nắm lấy —— nhưng... cô chỉ chộp vào khoảng không lạnh lẽo.
Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ vô hình đẩy mạnh cô —— thẳng xuống lòng giếng sâu thăm thẳm!
Tiếng hét chói tai xé rách bầu không khí. Trường quay rối loạn. Có người lao đến bên giếng, có người hét ầm lên tìm dây thừng. May mắn thay, Lê Tri biết bơi, cô kịp thời bám được vào dây múc nước, rồi được mọi người vội vàng kéo lên.
Cả người ướt sũng, run rẩy trong tiết trời tháng Chạp lạnh buốt, sắc mặt Lê Tri trắng bệch như tờ giấy.
Quản lý sân khấu hốt hoảng hỏi: "Có phải cô chưa ăn sáng nên tụt huyết áp không? Đang ngồi bình thường, sao tự dưng lại ngã xuống giếng?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri lắc đầu, giọng khàn khàn vì lạnh: "Không... tôi nhìn thấy một đôi giày thêu hoa. Có người đẩy tôi."
Câu nói vừa dứt, toàn bộ phim trường chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.
Quản lý sân khấu nuốt nước bọt, lắp bắp: "Nhưng... nhưng bên cạnh cô đâu có ai đâu! Không ai cả!"
Mấy chục con người đều nhìn thấy rõ ràng qua màn hình giám sát —— Lê Tri ngồi im một chỗ, rồi đột nhiên tự ngã xuống giếng, hoàn toàn không hề có bất kỳ ai bên cạnh.
Lê Tri cắn chặt răng. Cô biết mình không hoa mắt. Cảm giác lạnh lẽo khi đôi tay kia bò lên vai, lực đạo đẩy mạnh cô xuống giếng, tất cả đều chân thật đến mức rợn người.
Niềm tin duy vật cô luôn kiên định suốt hơn hai mươi năm qua, tại giây phút này, bắt đầu lung lay dữ dội.