Viên Mãn Rồi

Chương 9



Nàng chỉ thản nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng trấn an họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, cứ làm như không hề hay biết chuyện gì là được rồi.

Ngay sau đó, tin tức này cũng đã truyền đến tai phụ hoàng và mẫu hậu.

Họ lập tức cho triệu nàng tiến cung ngay trong đêm, vừa nhìn thấy nàng, họ càng thêm xót xa trong lòng, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Phụ hoàng nổi giận đùng đùng:

“Trẫm đã nói rồi, không nên cứ mãi nghe theo lời của lão trụ trì kia. Rõ ràng Trường Lạc của chúng ta hoàn toàn có thể chọn được một phu quân tốt hơn gấp bội, cớ gì lại phải gả cho hạng người như vậy chứ?”.

Mẫu hậu lại càng thêm đau lòng, xót con:

“Trường Lạc, nếu con phải chịu ấm ức gì, thì phải nói ra chứ. Phụ hoàng và mẫu hậu nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho con.”

Nàng giả vờ tỏ ra thất vọng, cúi đầu xuống, khẽ đáp:

“Chắc là vì nhi thần không đủ sức hấp dẫn được hắn. Thành thân đã bao lâu nay, hắn chưa từng một lần động vào người nhi thần, vậy mà đã vội có con với cô di nương của mình rồi…”.

Sắc mặt mẫu hậu tức thì tái đi, còn phụ hoàng thì giận đến mức “choang” một tiếng, ném mạnh chiếc chén đang cầm trong tay xuống đất vỡ tan tành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thứ khốn kiếp! Hắn có bao giờ nghĩ đến mọi thứ mà hắn có được ngày hôm nay là nhờ vào ai mà có không?”.

Nàng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Thưa phụ hoàng, Vũ Văn Minh không hề hay biết là vì nhi thần mà người mới đặc cách ban cho hắn chức quan chính ngũ phẩm. Hắn vẫn cứ nghĩ rằng đó là do người nhìn trúng tài năng của hắn.”

“Trẫm nhìn trúng hắn ư? Hắn đúng là hạng người biết cách tự dát vàng lên mặt mình mà! Loại vong ân bội nghĩa như hắn mà cũng dám đối xử với nữ nhi của trẫm như vậy sao!”.

Mẫu hậu vội vàng bước tới, nhẹ nhàng vỗ về lưng phụ hoàng để người trấn tĩnh lại:

“Bệ hạ xin bớt giận. Trường Lạc đã nhẫn nhịn chịu đựng đến tận bây giờ, ắt hẳn là con bé cũng có lý do riêng của mình.”

Sau một hồi được mẫu hậu hết lời an ủi, phụ hoàng cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại, rồi quay sang nói với nàng:

“Trường Lạc, con đừng lo lắng gì cả. Dù có thế nào đi chăng nữa, phụ hoàng nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho con.”

Có được sự ủng hộ vững chắc của cả phụ mẫu nuôi lẫn phụ mẫu ruột, trong lòng nàng cảm thấy vững vàng và an tâm hơn rất nhiều.

Nàng ngồi lại trò chuyện thêm một lúc lâu nữa với phụ hoàng và mẫu hậu, họ lại tình cờ nhắc tới vị công tử của Thái phó mà đã lâu rồi nàng không gặp mặt.

“Tiểu tử Hà Quyết đó, cũng làm cho Hà Thái phó tức giận không ít lần đâu. Hà lão là một văn thần, một lòng muốn Hà Quyết nối nghiệp đèn sách, nào ngờ tiểu tử đó lại bỏ nhà đi tòng quân, bây giờ mới trở về. Trẫm còn phải theo đúng nghi lễ mà phong cho hắn chức tướng quân nữa đấy!”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com