Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 141: Màu trắng, đáng yêu quá



Edit: Lune

Đỗ Nguyên Tu cảm giác tim mình đập nhanh như điên, cơn run rẩy từ lúc bé góa phụ này hôn lên vẫn chưa biến mất, cứ như từng đợt sóng vỗ vào bờ, cuốn trôi sạch những dấu vết hắn đã khắc trên bờ cát.

Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng khi khép lúc mở trước mặt mình, cái lưỡi ẩm ướt đỏ tươi bên trong chỉ cần cuốn lấy là có thể dễ dàng khều ra được.

Thiếu niên xinh đẹp vô cùng, vì câu nói của hắn mà hai mắt trợn to, đôi mắt màu lam tròn tròn vừa to vừa sáng, khuôn mặt trắng nõn hiện vẻ kinh ngạc lẫn xấu hổ.

Nha Thấu không ngờ lại nghe được câu này, cậu thậm chí còn nghi ngờ Đỗ Nguyên Tu vừa rồi có nghe thấy nửa câu sau mình nói không nữa, cậu lúng búng hỏi: "Anh muốn ở đây à?"

Vốn dĩ là cậu kiếm cớ mới đến chỗ này, nhưng hoàn cảnh xung quanh thực sự chẳng đẹp đẽ gì.

Mà cậu cũng không muốn hôn Đỗ Nguyên Tu.

Trong mắt Đỗ Nguyên Tu bây giờ chỉ có mỗi vành tai nhỏ xinh càng lúc càng đỏ rực của thiếu niên, yết hầu hắn căng cứng.

Nhưng chỗ này đúng là không thích hợp để làm chuyện ấy thật, hắn trầm ngâm một tiếng: "Ra ngoài trước đã."

Nghe được câu nói này, Nha Thấu lập tức bước ra ngoài.

Đỗ Nguyên Tu vốn định nắm tay cậu nhưng đối phương lại như con cá trơn tuột, nhanh chóng chạy qua bên cạnh hắn.

Mãi cho đến khi đi xa một đoạn rồi, hắn mới tăng tốc bước đến bên cạnh Nha Thấu, duỗi tay ôm lấy vòng eo thon thả của bé góa phụ.

Nha Thấu giật thót, vội vàng mở miệng trước khi hắn kịp lên tiếng: "Em đói rồi, em đi ăn trước được không?"

Sáng nay cậu mới chỉ ăn tí cháo, lại quỳ suốt cả buổi sáng như thế nên giờ bụng sắp đói xẹp lép rồi.

Bàn tay Đỗ Nguyên Tu đặt trên eo cậu véo nhẹ một cái mang ý vị khó hiểu: "Được."

Hắn chậm rãi bổ sung: "Chỉ có điều giờ này muộn lắm rồi, bên kia chắc không còn gì để ăn đâu."

Nha Thấu khó chịu cựa người: "Vậy phải làm sao?"

Đỗ Nguyên Tu cong môi: "Đương nhiên là về nhà anh."

...

Đường về dễ đi, không cần cúi đầu, cũng không xuất hiện hiện tượng quái dị như trên đường đến lúc trước.

Nha Thấu được dẫn vào nhà Đỗ Nguyên Tu, lần nữa quay lại điểm xuất phát trong phó bản này, vừa bước vào đã thấy Đỗ Nguyên Tu đóng cửa, đưa tay kéo cậu lại rồi cúi người định hôn.

Hơi thở nóng bỏng ập tới, bàn tay to của Đỗ Nguyên Tu sau lưng còn ấn cậu về phía trước.

Nha Thấu cũng đã lường trước đến chuyện đi theo hắn về sẽ không được an toàn gì rồi, nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác, nhiệm vụ giới hạn thời gian vẫn còn bày ra ở kia nên cậu buộc phải theo Đỗ Nguyên Tu về.

Nhưng dù vậy thì cậu cũng không ngờ Đỗ Nguyên Tu lại vội vàng tới vậy, cửa còn chưa đóng hẳn đã muốn hôn mình.

Nha Thấu vội vàng quay đầu đi, bối rối kêu lên: "Khoan, khoan đã."

Đỗ Nguyên Tu đóng hẳn cửa lại, cúi đầu muốn nghe xem thiếu niên nói gì.

Cơ thể thiếu niên rất mềm mại, hắn vẫn nhớ đêm qua lúc thiếu niên chẳng mặc, làn da chỗ đùi mịn màng vô cùng, còn cả mùi hương quyến rũ chỉ cần khẽ hít vào là có thể ngửi thấy được nữa.

Hắn chỉ ước gì có thể vùi đầu vào chỗ cổ trắng nõn kia, ngậm lấy làn da non mịn mà liếm mút.

Thấy Đỗ Nguyên Tu vẫn định xáp lại gần, giọng Nha Thấu không kiềm chế được mà hoảng hốt lặp lại: "Đỗ Nguyên Tu, anh chờ chút đã."

Đỗ Nguyên Tu nghe thấy tên mình mới dừng động tác lại, cau mày: "Này cũng hung dữ à?"

Hiển nhiên là hắn vẫn còn nhớ lời Nha Thấu nói mình hung dữ trước đó.

Bé góa phụ điểm nào cũng tốt, trên người thơm ơi là thơm, mềm ơi là mềm, hận không thể làm luôn chuyện ấy ở đây ngay bây giờ.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, cặp đùi kia sẽ run rẩy không ngừng, cuối cùng không chịu nổi còn phải để mình bế về phòng tẩy rửa sạch sẽ.

Nhưng lại không chịu cho người ta đụng vào, rõ ràng chính em ấy chủ động trước cơ mà.

Mình hung dữ thật à? Trong lòng Đỗ Nguyên Tu thoáng ngờ vực.

Nha Thấu không biết Đỗ Nguyên Tu đang nghĩ gì, khẽ nuốt nước bọt.

65 điểm thiện cảm với người bình thường quả thực đã khá cao rồi, nhưng nếu muốn Đỗ Nguyên Tu hoàn toàn tin tưởng mình thì 65 điểm này vẫn còn hơi thấp.

Phiền ghê.

"Ưm..."

Trước ánh mắt đen kịt đầy áp lực của Đỗ Nguyên Tu, Nha Thấu lắp bắp nói thêm: "Em, em đói."

Bụng còn đúng lúc vang lên tiếng ọt ọt nữa chứ.

Hàng mi dày cong vút khẽ run rẩy. Cả hai im lặng một lúc, sau đó Đỗ Nguyên Tu mới bực bội đứng thẳng người lên, vò tóc: "Em muốn ăn gì?"

Nha Thấu chẳng biết ăn gì nên đi theo Đỗ Nguyên Tu vào bếp.

Bố cục trong nhà Đỗ Nguyên Tu không khác gì nhà Đỗ Tương Ngô, bếp ở phía sau, vẫn dùng bếp lò, phải nhóm lửa trước thì mới nấu nướng được.

Dù là đun nước hay nấu nướng thì bọn họ đều cần dùng tới củi.

Củi trong nhà Nha Thấu đều bị ẩm hết, còn nhà Đỗ Nguyên Tu thì không.

Ở nông thôn xưa nay không thiếu rau củ gà vịt thịt cá bao giờ. Nha Thấu ăn ít, cẩn thận nêu ý kiến với Đỗ Nguyên Tu xong thì ngồi xổm xuống trước bếp lò, lấy rơm rạ sẵn bên cạnh nhóm lửa rồi bỏ vào bên trong.

001:【Ký chủ, Đỗ Nguyên Tu...】

"Ừ?"

【Tay nghề nấu nướng của Đỗ Nguyên Tu khả năng hơi kém.】001 thấy hơi lo, không biết dạ dày của ký chủ có ăn nổi những món chưa chế biến kỹ càng hay không nên nhắc khéo.

Nha Thấu do dự: "Kém đến mức nào?"

【Chắc là chưa đến mức chết người.】

Dù sao cũng sống một mình, không thể nào không biết nấu ăn được, nhưng mà nấu ngon hay dở thì lại là chuyện khác.

Nha Thấu nhìn chằm chằm Đỗ Nguyên Tu một lúc, đến khi hắn quay đầu lại thì nhỏ giọng lên tiếng: "Hay để em làm nhé?"

...

Lửa bập bùng dưới bếp lò, mùi thơm tỏa ra từ trong nồi.

Trong nhà Đỗ Nguyên Tu không có tạp dề nên Nha Thấu đành phải cứ thế mà nấu, tay đảo không ngừng, cậu vừa làm vừa nói: "Anh cho nhỏ lửa lại đi, giờ không cần dùng lửa to nữa đâu."

Đỗ Nguyên Tu rút một ít đang cháy ra ngoài dập vào trong đống tro, sau đó ngồi tại chỗ nghển cổ ngắm thiếu niên.

Gương mặt vốn tái nhợt vì gió lạnh giờ ửng đỏ, nhìn nghiêng cũng đẹp nữa.

"Em giỏi nấu ăn nhỉ?" Đỗ Nguyên Tu hỏi.

Tay Nha Thấu không dừng được, qua loa "Ừm" một tiếng.

Sau câu hỏi bất thình lình kia thì Đỗ Nguyên Tu không nói gì nữa, tới khi Nha Thấu làm xong, Đỗ Nguyên Tu mới đứng dậy, chủ động nói: "Để anh dọn."

"... Ồ."

Nhìn bóng lưng của Đỗ Nguyên Tu, Nha Thấu cứ thấy có gì đó là lạ.

Cậu mở bảng điểm thiện cảm của Đỗ Nguyên Tu ra xem thì thấy điểm thiện cảm vốn dừng ở 65 đã tăng thêm 15 điểm trong lúc cậu nấu cơm, giờ đang ở 80.

Chỉ cần tăng thêm 10 điểm nữa thôi là cậu sẽ mở khóa được thông tin chi tiết của Đỗ Nguyên Tu rồi.

Nhưng tự dưng tăng cũng hơi lạ, lúc nấu nướng cậu không để đến Đỗ Nguyên Tu nên cũng không biết sao mà tăng nữa.

Không biết thì kệ nó vậy, cậu đi thẳng ra chỗ cái bàn.

Cậu ngồi trước bàn chờ một lúc mà vẫn không thấy Đỗ Nguyên Tu đi ra, Nha Thấu vào bếp nhìn thử thì chẳng thấy bóng dáng Đỗ Nguyên Tu đâu cả.

Đang định xoay người đi ra thì thấy Đỗ Nguyên Tu từ cửa hông đi vào, trên tay còn câm theo một đống quần áo ướt sũng.

Nhăn nhúm, bị nước mưa ngâm cả đêm.

Thấy Đỗ Nguyên Tu nhìn mình đầy ẩn ý, Nha Thấu mới chợt nhận ra bộ quần áo trên tay hắn chính là bộ đồ mà cậu cố ý ném ra ngoài cửa sổ đêm qua.

Hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như nó vẫn là bộ quần áo nền trắng viền xanh lam mình mặc lúc vào phó bản.

Lúc diễn ra cốt truyện mở đầu, phòng livestream còn chưa mở, khán giả không biết đó là thứ gì nên bắt đầu nhao nhao suy đoán:

【Cái gì thế? Quần áo hả? Đỗ Nguyên Tu không ăn cơm bé con nấu mà chạy ra ngoài nhặt quần áo? Bị điên à?】

【Xa quá nên nhìn không rõ, nhưng Đỗ Nguyên Tu đã cố tình đi nhặt về thì chắc không phải bộ quần áo đơn giản đâu.】

【Ê, mấy ông quên rồi à, lúc phòng livestream vừa mở ra, vợ đâu có mặc quần áo? Chẳng lẽ kia là quần áo của vợ...】

【??? Vậy sao tự dưng hắn lại nhặt quần áo của bé con vào? Nhắc lại chuyện cũ à, đừng bảo là giờ hắn muốn làm gì bé con nhà tui nhé? Nha Nha còn chưa ăn cơm đâu đấy!】

Cảm giác xấu hổ khó nói thành lời lan dần từ đầu ngón chân lên, ánh mắt Nha Thấu bối rối, không biết Đỗ Nguyên Tu đang định làm gì nên luống cuống đứng tại chỗ.

Đỗ Nguyên Tu: "Còn cần không?"

Như đang giơ bằng chứng Nha Thấu quyến rũ hắn, đến trước mặt người trong cuộc nói một câu lập lời nước đôi.

Rốt cuộc là hỏi cậu còn cần quần áo không, hay là còn cần che chở hay gì không đây?

Lời từ miệng Đỗ Nguyên Tu nói ra nghe như đang ám chỉ mặt nào đó ý.

Nha Thấu không lên tiếng.

Đỗ Nguyên Tu bỏ đống quần áo vào trong chậu, Nha Thấu bỗng nhớ ra lúc đó mình chẳng mặc gì cả, ngoài quần áo mặc ngoài thì chắc quần lót cũng ở cả trong đó.

Đầu ngón tay run rẩy, cậu nhìn về phía Đỗ Nguyên Tu, thấy hắn ngồi xổm xuống, mấy ngón tay móc ra một cái quần lót màu trắng.

Cái quần lót kia giấu bên trong bộ quần áo nên chỉ bị ướt thôi chứ không có vết bẩn nào khác.

"Màu trắng, đáng yêu quá."

Đầu Nha Thấu như muốn nổ tung: "Anh làm gì đó!?"

"Giặt riêng chứ sao." Đỗ Nguyên Tu thong thả lên tiếng: "Bình thường em không giặt riêng à?"

Giặt riêng thì có, nhưng mà...

"Đưa em, em tự giặt được."

Giọng nói yếu ớt, hai gò má trắng nõn đỏ bừng.

【Vợ hiền quá, chờ chồng vào báo thù cho em! Mấy tên chết tiệt dám bắt nạt bé cưng của tui!】

【Dù sao đối phương cũng là Đỗ Nguyên Tu mà, hắn là đối tượng đầu tiên vợ chọn để quyến rũ, chứng tỏ hắn là một NPC rất quan trọng trong phó bản, bị NPC kiểu này nghi ngờ thân phận thì đáng sợ lắm.】

【Ông nghĩ bây giờ hắn đang nghi ngờ à? Tôi thấy giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm này làm kia với bé yêu thôi, rõ ràng từ lúc Nha Nha hôn hắn một cái là đầu óc hắn bị treo máy luôn rồi.】

Đỗ Nguyên Tu cười ẩn ý nhìn cậu: "Lần sau đến nhà anh em có thể mặc nó."

Ý là hắn sẽ giặt.

Còn muốn có lần sau.

Hắn thả lại cái quần vào trong chậu, đứng dậy: "Đi ăn cơm thôi."

...

Nha Thấu ngồi trên ghế bồn chồn không yên, rất muốn lấy lại quần áo của mình về, nhưng từ lúc bắt đầu ăn cơm Đỗ Nguyên Tu cứ nhìn cậu chằm chằm.

Nha Thấu ăn ít, lúc ăn cơm vì mải nghĩ chuyện khác nên hơi mất tập trung.

Quả thực là thiếu niên nấu rất ngon, bỏ xa trình độ chỉ nấu chín chứ không chết người của hắn tám trăm con phố.

Nhất là dáng vẻ thiếu niên cúi đầu xắn tay áo, đứng trước bếp lò nấu ăn cho hắn, da trắng bóc nổi bần bật giữa bếp.

Lúc thiếu niên nấu nướng trông nghiêm túc tập trung hơn nhiều so với lúc ăn, rất dễ khơi dậy ý xấu trong lòng người ta, làm người ta muốn để lại dấu vết gì đó trên người thiếu niên lúc cậu đang tập trung việc khác, làm cậu phải phân tâm chú ý đến mình.

Rất giống cô vợ nhỏ.

Còn mình thì như kẻ ác bá chiếm đoạt vợ người ta, khoái cảm méo mó như yêu đương vụng trộm bỗng xâm chiếm khắp lồng ngực.

Đỗ Nguyên Tu khựng lại, bỗng nghĩ đến người chồng đã chết kia.

Dáng vẻ này của thiếu niên đã bị Đỗ Tương Ngô thấy trước rồi, có khi từ trong ra ngoài đều nở bung hết cho hắn, bên trong còn để lại mấy thứ không sạch sẽ cũng nên.

Ánh mắt Đỗ Nguyên Tu tối sầm, tay bất giác dùng sức làm đôi đũa suýt bị bẻ gãy.

Nha Thấu ăn không nhiều, chẳng mấy chốc đã no, vừa lấy khăn giấy ra thì nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.

【Tinh ——】

【Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Xin hãy nhanh chóng xóa bỏ nghi ngờ của Đỗ Nguyên Tu, thời hạn: 3 giờ (đã hoàn thành).】

【Phần thưởng nhiệm vụ đã gửi vào hậu trường, xin chú ý kiểm tra.】

Nha Thấu ngẩn ra, không ngờ nhiệm vụ lại tự dưng hoàn thành vào lúc này.

"Anh ta hết nghi ngờ ta là người chơi rồi à?" Nha Thấu chần chờ hỏi hai hệ thống.

001 cũng mông lung, đoán:【Chắc thế?】

【Chắc do hắn nhập vai nghiêm túc quá.】Hệ thống Tình Yêu muốn nói lại thôi:【Chỉ cần hắn nghĩ ngài là vợ của Đỗ Tương Ngô thì điều đó đã chứng minh ngài không phải người chơi rồi.】

Vậy nên chỉ cần suy nghĩ đó đạt đến đỉnh điểm thì sự nghi ngờ sẽ tự nhiên biến mất.

Hệ thống Tình Yêu xòe tay:【Rõ ràng vừa rồi hắn phát điên vì đố kị.】

Đố kị đến mức muốn cướp góa phụ mới mất chồng về, biến thành vợ của mình.

...

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com