Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 139: Đỗ Thanh Dương



Edit: Lune

【Chết cười, các phi tần có tên trong danh sách tuyển phi đều có mặt đông đủ cả rồi.】

【Đỗ Nguyên Tu, biểu cảm trên mặt anh kiểu gì vậy? Còn chưa có tiến triển thực sự gì với vợ ông đâu mà trưng cái vẻ mặt như bị cắm sừng ấy là sao? Ông chồng chết rồi kia còn chưa mở miệng đâu đấy.】

【Ông chồng đã mất của Nha Nha mà mở miệng được thì thành phim kinh dị rồi.】

【Nhưng tôi nhớ đây là phó bản linh dị mà? Chuyện ma chẳng hay xuất hiện ở mấy nơi nặng âm khí như nhà tang lễ còn gì, đã thế phó bản cấp B này lại hơi bất thường nữa, khéo có khi tí nữa lại có người chết.】

【Thế chúng ta đặt cược cái nhỉ? Mọi người đoán xem sẽ chết bao nhiêu người?】

【Khó đoán lắm, tỷ lệ vượt ải mấy lần mở phó bản trước toàn là một nửa, ủa mà lạc đề rồi, giờ nên bàn luận về tình huống mà Nha Nha đang gặp phải mới đúng chứ?】

Đỗ Nguyên Tu liếc phía sau, giọng nghe có vẻ cáu: "Tôi đang nói chuyện với em ấy, cậu xen vào làm gì!"

Đồng tử Đỗ Bạc Xuyên màu nâu sẫm, tính tình hắn vốn hiền lành nên không biết phản bác lại Đỗ Nguyên Tu thế nào, thành ra chỉ mím môi không nói gì.

Xung quanh tối thui, hai cái đèn treo hai đầu mái hiên vẫn đang cố leo lét chiếu sáng dưới thời tiết mưa gió.

Mọi người ở bên ngoài đều chen chúc dưới mái hiên trú mưa, tuy bị kẹp ở giữa nhưng Nha Thấu vẫn cố gắng tránh cái tay đang duỗi tới của Đỗ Nguyên Tu.

Sắc mặt mỗi người ở đây mỗi khác.

Nha Thấu hơi lo lắng, cúi đầu xuống, rất sợ Đỗ Nguyên Tu sẽ lỡ miệng tuôn ra chuyện giữa bọn họ ở đây.

Hơn nữa trong ba người mà hệ thống đưa ra thì chỉ có Đỗ Vọng Tân là cậu chưa tiếp xúc qua thôi.

Cả ba người này đều là tóc đen mắt nâu, nhưng chỉ có mình Đỗ Vọng Tân là có nốt ruồi dưới mắt, khi cong mắt cười trông rất đẹp, toát lên vẻ phong lưu khó tả.

Nha Thấu cẩn thận ngước mắt nhìn Đỗ Vọng Tân.

Đỗ Vọng Tân nhướng mày nhìn hết màn kịch trước mặt, thấy thiếu niên len lén nhìn mình thì chậm rãi đi tới, vỗ vai Đỗ Nguyên Tu: "Cậu hôm nay hơi lạ đấy."

Đỗ Nguyên Tu cau mày muốn tránh tay Đỗ Vọng Tân nhưng lại bị đè lại: "Lạ chỗ nào?"

Đỗ Vọng Tân chỉ Nha Thấu: "Nhóc con kia kìa, cậu thân với cậu ta lắm à?"

Đỗ Nguyên Tu khựng lại, gạt tay hắn ra: "Anh muốn nói cái gì?"

"Đỗ Nguyên Tu, đừng kích động thế." Đỗ Vọng Tân nhún vai, dùng một giọng điệu hết sức quái gở nói ra lời khiến Nha Thấu hãi hùng khiếp vía: "Không thì tôi sẽ nghĩ giữa hai người có gì với nhau đấy."

"Mặc dù cậu ta là góa phụ nhưng dù gì cũng là vợ của Đỗ Tương Ngô, mà đứa cháu được bà thương yêu nhất lại là Đỗ Tương Ngô, cậu nghĩ sao cậu ta lại không đến đây được."

Đỗ Vọng Tân nói: "Tôi không muốn thấy cãi vã ở đây."

Đỗ Nguyên Tu hừ lạnh một tiếng, không tìm thấy lời nào để phản bác bèn đi thẳng vào trong nhà, Đỗ Bạc Xuyên cũng theo sát phía sau.

Sau khi bọn hắn đi rồi, mấy ánh mắt vốn dán vào người Nha Thấu từ nãy tới giờ mới lần lượt dời đi.

Nha Thấu cảm thấy hẳn là vai vế của Đỗ Vọng Tân cao hơn nhóm Đỗ Nguyên Tu, nếu không thì người tính tình nóng nảy như Đỗ Nguyên Tu sẽ không chịu nghe lời như thế đâu.

Tất nhiên cũng có một khả năng khác, đó là bọn hắn đang bận tâm đến thứ gì đó ở trong nhà, bởi vì Đỗ Vọng Tân nói rằng "không muốn thấy cãi vã ở đây".

"Không vào à?"

Chẳng biết Đỗ Vọng Tân đã đi tới phía sau cậu từ lúc nào, hắn đưa một tấm khăn tang qua, nhưng lúc Nha Thấu duỗi tay cầm lấy thì hắn lại thả tay ra, mặc cho tấm khăn tang rơi xuống đất.

Lông mi Nha Thấu run lên, hoang mang nhìn hắn.

Đỗ Vọng Tân cười khẽ một tiếng đầy ẩn ý: "Không nhặt lên à?"

Cố tình thả rơi xuống đất rồi lại bảo cậu nhặt lên, Nha Thấu thấy tính tình của tên này siêu tồi.

Cậu im lặng cúi xuống nhặt lên rồi đi vào trong.

...

Căn nhà cũ nát, phòng khách là linh đường, từ ngoài nhìn vào là thấy.

Trong phòng dù đã bật đèn nhưng vẫn rất tối, mà mùi bên trong cũng rõ thập cẩm nữa, mùi ẩm mốc với mùi giấy vàng cùng hương đốt pha lẫn vào nhau tràn ngập xoang mũi, ai mà chưa quen thì đúng là không thở nổi.

Người trong linh đường không nhiều lắm, bên trong chắc hẳn toàn là người thân có quan hệ rất gần với người đã mất, tiếng khóc văng vẳng khắp phòng.

Ở chính giữa là một cái quan tài băng, người nằm trong quan tài hiển nhiên là bà Đỗ mới qua đời.

Trước quan tài băng có một cái đệm mềm màu vàng, còn có một cái chậu giống như cái nồi, bên trong chất đầy giấy vàng, ánh lửa nhảy múa giữa làn khói.

Ngay từ lúc bước chân vào linh đường, lồng ngực Nha Thấu đã ngột ngạt vô cùng, gần như không thở nổi.

Như thể bị làn khói từ đống giấy vàng đốt kia kéo vào một nơi không biết tên, tay chân lạnh buốt như rơi xuống vực sâu không đáy.

001 gọi thêm mấy lần:【Ký chủ!】

Cuối cùng đến tiếng thứ sáu, Nha Thấu rốt cuộc cũng phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Bao lời lo lắng sốt ruột của 001 khi nhìn rõ khuôn mặt Nha Thấu đều mắc kẹt lại trong cổ họng, tất cả hóa thành một câu.

【Ký chủ...】001 sững sờ:【Sao ngài lại khóc?】

"Ta khóc?" Nha Thấu đưa tay quệt má, quả nhiên thấy mặt mình đầy nước mắt.

Cậu muốn lau sạch nước mắt trên mặt nhưng càng lau lại càng nhiều, 001 nhìn cậu mà lo, vươn một cánh tay máy ra xoa cục bông trắng trong biển ý thức.

Đỗ Vọng Tân suy tư nhìn cậu một lúc, bỗng mở miệng: "Tới bái lạy đi rồi đốt ít giấy."

Nha Thấu làm theo, bước đến trước tấm đệm mềm, trước khi quỳ xuống còn nhìn thoáng qua bà Đỗ nằm trong quan tài.

Trong quan tài băng còn bày cả hoa giả, bà Đỗ nằm bên trong nhìn rất đỗi hiền từ, trên người mặc áo liệm, hai tay chắp lại đặt trên bụng, trông như chỉ đang ngủ thôi vậy.

Mà bên cạnh quan tài băng có một người mặc đồ đen đang đứng, anh ta cao hơn Nha Thấu một chút, đeo khăn tang, không khóc, ánh mắt nhìn đăm đăm vào bà Đỗ nằm trong quan tài, cả người không hề nhúc nhích.

Nha Thấu cụp mắt, cảm giác nước mắt ngày càng chảy nhiều hơn, cậu quỳ trên tấm đệm lạy ba cái về phía quan tài băng.

"Thanh Dương, lấy ít giấy vàng tới đây." Đỗ Nguyên Tu nói: "Tôi đốt cho bác một ít."

Người đứng bên cạnh quan tài băng cử động, hiển nhiên là "Thanh Dương" mà Đỗ Nguyên Tu gọi.

Mà theo như thông tin hiển thị thì con trai út của bà Đỗ tên là Đỗ Thanh Dương.

Đỗ Thanh Dương lấy một ít từ trong cái túi đỏ ra, sau đó chia thành ba phần, hai phần đưa cho Đỗ Nguyên Tu với Đỗ Bạc Xuyên, một phần còn lại đưa tới trước mặt Nha Thấu.

Nha Thấu nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"Giấy vàng được cân sẵn rồi, nhóm anh cả đang trên đường về, chưa về ngay được." Sắc mặt Đỗ Thanh Dương rất tiều tụy, không biết đã bao lâu không uống nước rồi mà miệng khô khốc, giọng cũng khàn đặc: "Phần còn lại chờ họ về rồi đốt."

Đỗ Nguyên Tu: "Ừm."

Đỗ Thanh Dương gật đầu, sau đó kéo một cái ghế tới ngồi trước quan tài băng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Trên tủ trước quan tài băng đặt di ảnh đen trắng của bà Đỗ, chữ "Điện" (奠) to đùng trên tường khiến không khí nơi đây càng thêm nặng nề.

Trước di ảnh là hương, hai bên còn có ngọn nến.

Ngày trước từng có người nói với Nha Thấu rằng hương với nến trong thời gian trông linh cữu không được để tắt, phải có người thay phiên trông coi, tránh cho nó bị tắt mất.

Người đó bảo rằng, theo cách nói ở quê mình thì ánh sáng từ đèn với nến là để bảo vệ vong linh mới mất, đồng thời cũng là "Đèn trườngminh" dẫn họ trở về.

Nha Thấu đốt giấy vàng xong, nước mắt vẫn không ngừng rơi, còn bị sặc khói ho khù khụ liên tục.

Mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa ho, trông đáng thương vô cùng.

"Trong này mùi hơi nồng, hay ra ngoài nhé?" Đỗ Bạc Xuyên nói: "Người chưa đến đông đủ, không có nhiều quy củ vậy đâu."

Đỗ Thanh Dương ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt nhìn hắn một lúc: "Đi đi."

...

Nha Thấu bước ra khỏi linh đường, hít thở không khí bên ngoài mới cảm thấy mình đỡ hơn.

Cậu lau sạch nước mắt cho mình, chờ nhịp thở ổn định lại.

Bà Đỗ qua đời vào nửa đêm, người trong thôn vội vàng chạy đến lo hậu sự.

Trong lúc ra ngoài hít thở không khí, Nha Thấu còn nghe thấy xa xa có người gọi điện thông báo cho thân bằng cố hữu của bà Đỗ, bảo họ mau chóng về một chuyến.

Đây là khâu "Báo tang" trong nghi thức tang lễ.

Lúc ra ngoài, người bên ngoài đã ít hơn nhiều so với lúc cậu đến, phần lớn đều đã giúp xong việc rồi về ngủ, chờ đến ban ngày lại tới giúp tiếp.

Khiêng thi thể, tắm rửa và thay quần áo đã làm xong, những việc phải làm trong khâu trông linh cữu gồm làm lễ cầu siêu, phúng viếng và túc trực bên linh cữu, cuối cùng là đóng nắp quan tài và mai táng.

Nha Thấu không rõ các khâu này ở thôn họ Đỗ thường diễn ra vào ngày thứ mấy, việc không nắm rõ mốc thời gian rất bất lợi với cậu.

Điều duy nhất cậu biết là thời gian trông coi linh cữu sẽ kết thúc vào cuối ngày thứ ba hoặc thứ tư.

Theo tài liệu ghi chép thì trong bảy ngày đều có người chơi tử vong, mà ngày có nhiều người chơi chết nhất thường tập trung vào ngày thứ bảy, cũng chính là "đầu thất".

Mưa to vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, ngay cả mặt đất dưới mái hiên cũng bắt đầu ẩm ướt.

Như đầm lầy vậy.

Chẳng biết sao lại nghĩ như thế, cậu lùi lại về sau mấy bước, gần như dán sát lưng vào tường.

Nếu thời tiết mấy ngày tới cứ tiếp tục thế này thì đến ngày lên núi chôn cất đường sẽ rất khó đi, nguy cơ tử vong cũng sẽ cao hơn.

Nha Thấu tạm thời chưa vội vào trong, cậu cẩn thận quan sát từng người có mặt ở đây, cố gắng phân biệt xem ai là người chơi.

Tổng cộng có 50 người chơi vào phó bản, trong phần cốt truyện mở đầu đã có 15 người tử vong, còn lại 35 người.

Những người này sẽ được chia thành hai nhóm, một nhóm là người trong thôn, còn một nhóm là người ở ngoài thôn, có thể là người thân của bà Đỗ, cũng có thể là bạn bè hay người có chút liên quan.

Thời gian hai nhóm đến không thể xác định được.

Nha Thấu khóa chặt tầm mắt vào một người trông mặt đầy lo lắng, hết nhìn đông lại nhìn tây như đang tìm kiếm cái gì.

Anh ta mặc một cái áo bông bị rách mất một mảnh được vá bằng kim chỉ, nhân lúc người xung quanh không để ý thì vội vàng ngẩng đầu quan sát bốn phía, còn đang cố tiến lên bắt chuyện với người khác.

Nha Thấu khẳng định anh ta là người chơi.

Phó bản cấp B không giống cấp S hay S+, thứ nó không bao giờ thiếu chính là người chơi mới.

Trình độ người chơi mới không đồng đều, người kia vừa vào phó bản còn chưa điều chỉnh được tâm lý, đang hoảng loạn tìm kiếm đồng đội.

Chẳng qua làm vậy không chỉ khiến anh ta tự bại lộ thân phận mà còn làm lộ vị trí của đồng đội.

Nha Thấu thấy một người đứng ngoài rìa hiên thay đổi sắc mặt, sau đó vội vàng đi tới kéo người kia ra rìa, nhỏ giọng nói nhanh cái gì đó.

Người chơi kỳ cựu rõ ràng có thể mặc kệ người chơi mới này, chỉ cần duy trì thiết lập nhân vật của mình, không nói gì thì người chơi mới sẽ không phát hiện ra hắn cũng là người chơi.

Thế nhưng hắn lại bất chấp nguy hiểm lớn như thế để kéo người chơi mới kia đi, vậy chỉ có thể chứng minh được một điều, người chơi mới kia biết mặt người chơi kỳ cựu.

Nha Thấu bỗng hiểu ra tại sao trong phần cốt truyện ban đầu người chơi lại bị chia ra thành từng nhóm thay vì cho tất cả vào cùng lúc.

Cốt truyện mở đầu không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để người chơi nhớ được khuôn mặt của đồng đội trong nhóm đó, nếu vào phó bản chính thức rồi mà xử lý không khéo thì sẽ khiến cả mình lẫn đồng đội bị bại lộ.

Mà việc không tập trung tất cả mọi người lại với nhau, ở một mức độ nào đó lại đảm bảo an toàn cho người chơi.

Mâu thuẫn thật...

001 ngập ngừng:【Thế chẳng phải ký chủ đang gặp nguy hiểm à?】

Nha Thấu: "Sao cơ?"

【Ảnh của ngài bị treo suốt trên diễn đàn mà, nếu không thì Hải Dương gì kia cũng đâu có nhận ra ngài được.】

Nha Thấu sững sờ, lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cho nên những người chơi cao cấp hay đỉnh cấp không muốn vào đây là vậy, ngoài việc không thể sử dụng đạo cụ ra thì còn lý do bản thân họ đã có độ nổi tiếng nhất định, nếu gặp phải kẻ thù trong phó bản thì sẽ cực kỳ gay go.

Các phó bản khác ít ra còn có thể ngụy trang hoặc dùng acc clone, nhưng phó bản này thì loại bỏ sạch những khả năng đó.

"Chắc ta không xui xẻo tới vậy đâu nhỉ?" Nha Thấu lo lắng mở miệng.

Cậu ở căn cứ người chơi cũng chẳng quen biết nhiều người.

【Đi bước nào xem bước ấy thôi, tốt nhất là đừng tiếp xúc nhiều với người chơi.】001 trầm giọng nói:【Trừ khi gặp đám người chơi cùng nhóm với ngài lúc đầu.】

Mặc dù nói thế nhưng Nha Thấu cũng biết, thân phận của cậu trong phó bản này là vợ của Đỗ Tương Ngô, mà Đỗ Tương Ngô lại là đứa cháu mà bà Đỗ yêu thương nhất, cho nên e là mấy hôm trông coi linh cữu này, người "cháu dâu" như cậu trừ lúc đi ngủ ra thì chẳng còn dư được bao nhiêu thời gian riêng.

Lòng bàn tay Nha Thấu rịn mồ hôi: "Ta sẽ cố gắng."

Cậu không dám ở bên ngoài lâu nên đứng một lúc lại vào trong linh đường luôn.

Thiếu niên vừa bước vào, ánh mắt Đỗ Nguyên Tu đã dính chặt lên người cậu.

Áo bông mùa đông vừa dày vừa nặng, nhưng thiếu niên mặc lên người trông lại chẳng cồng kềnh chút nào, lưng thiếu niên thẳng tắp, cho dù có mặc quần dày thì đôi chân kia trông vẫn thon dài như cũ.

Đuôi mắt giờ đã bớt đỏ hơn, tai đỏ bừng vì hứng gió lạnh ngoài kia, những lúc ngồi ngoan ngoãn một chỗ trông y như một con mèo quý tộc.

Mà trước đó không lâu, em ấy còn trần truồng xuất hiện trong nhà mình.

Suýt chút nữa bọn hắn đã lăn giường với nhau rồi.

Đỗ Nguyên Tu nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Nha Thấu chằm chằm không thèm giấu giếm.

Đỗ Vọng Tân đứng dậy, lúc đi ngang qua trước mặt hắn tới thay hương bỗng nói: "Bớt bớt lại, cậu ta là người của Đỗ Tương Ngô."

"Đỗ Tương Ngô là anh họ cậu, cậu ta là chị dâu cậu đấy."

"Vậy thì sao?"

Đỗ Nguyên Tu liếm môi, không khách khí mà phản bác lại.

Đóa hồng không còn ai bảo vệ, nét kiều diễm ướt át thế kia làm ai cũng muốn mang về nhà.

Huống chi đóa hồng này còn chủ động cầu xin hắn đưa về nhà, cả hương hoa lẫn nhụy hoa hắn đều muốn chạm vào.

Đỗ Nguyên Tu: "Anh không muốn à?"

"Không." Giọng Đỗ Vọng Tân rất hờ hững: "Để ý hoàn cảnh vào, đừng lúc nào cũng trưng cái vẻ não toàn tinh trùng như thế."

"Mất mặt, ra ngoài đừng nói mình họ Đỗ."

Giọng Đỗ Nguyên Tu nghe không tốt lắm: "Nói nhảm nhiều thật đấy."

Nha Thấu không biết bọn hắn đang cãi nhau cái gì, cậu ngồi một bên nghe Chú Đại Bi phát trong linh đường mà ngẩn người.

Đỗ Bạc Xuyên vì tránh tị hiềm nên ngồi đối diện với cậu.

Thời gian trôi chậm khủng khiếp, Nha Thấu mới ngồi có một tiếng mà cảm giác như qua cả một ngày vậy.

Vừa lạnh vừa đói, cậu cũng không dám đứng dậy vận động cho ấm người.

Còn Đỗ Thanh Dương lại như đang nhập định trên ghế, nhìn chằm chằm vào quan tài không nói gì.

Phía trước "Nhà tang lễ" là linh đường dùng để làm lễ cầu siêu, phía sau chỉ có một căn phòng nhỏ để thầy cúng của thôn nghỉ ngơi mấy ngày này.

Thầy cúng bước ra từ bên trong: "Tôi vừa đun ít nước nóng, các cậu uống vào cho đỡ lạnh."

Ông nhìn Đỗ Thanh Dương ngồi ở kia, thở dài: "Thanh Dương à, đừng đau buồn quá."

Đầu ngón tay Nha Thấu run run, cậu đi tới chỗ lấy nước nóng, ngẫm nghĩ trong chốc lát bèn rót lấy hai cốc nước nóng.

001 nhìn ký chủ của mình cầm một cốc nước nóng đi tới bên cạnh Đỗ Thanh Dương, do dự đưa qua.

Đỗ Thanh Dương nhìn lên theo đôi tay trước mặt, bắt gặp đôi mắt màu lam nọ, anh nhận lấy cốc nước, nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Đưa nước xong Nha Thấu lại về chỗ cũ, chờ nước nguội rồi mới uống.

001 lẩm bẩm:【Đỗ Thanh Dương đâu có trong danh sách, lỡ đâu hắn là sát nhân thì hành động của ngài chẳng phải đang thu hút sự chú ý của hắn à?】

"Anh ta không phải sát nhân."

Hơi nóng từ cốc nước nóng truyền sang tay Nha Thấu, xua tan bớt cái lạnh.

"Ta chỉ thấy hơi lạ."

Nha Thấu mở giao diện của Hệ thống Tình Yêu lên, chỉ 75 điểm thiện cảm kia cho 001 xem.

Vừa rồi cậu không nói gì an ủi cả mà chỉ đưa nước qua rồi về.

Mọi lời an ủi khi người thân qua đời thoạt trông đều nhợt nhạt bất lực, hành động thực tế có khi còn mang lại hiệu quả hơn là lời nói suông.

Nha Thấu liếm môi, nhỏ giọng nói: "Lúc ta đưa nước vừa rồi, anh ta tăng 5 điểm thiện cảm."

Mà điểm thiện cảm ban đầu của Đỗ Thanh Dương là 70.

Tại sao lần đầu gặp cậu điểm thiện cảm lại cao vậy, trông anh ta cũng không có vẻ gì là thích mình.

...

Sau khi vào phó bản, Hệ thống Tình Yêu rất hiếm khi lên tiếng, âm báo vốn có của hệ thống cũng giống như bị ẩn đi rồi vậy.

Nha Thấu gọi mấy tiếng, Hệ thống Tình Yêu mới lên tiếng.

Cậu hơi lo: "Ngươi không sao chứ?"

【Không sao.】Hệ thống Tình Yêu nói:【Tại dữ liệu mới cập nhật xong nên không ổn định lắm, thiếu chủ đừng lo.】

"Ừm." Nha Thấu khẽ gật đầu, cẩn thận nhấp ngụm nước ấm, nhận thấy có người tới gần mình thì ngẩng đầu lên, là Đỗ Nguyên Tu.

Hắn đứng trước mặt thiếu niên, sắc mặt trông không được tốt lắm.

Đỗ Nguyên Tu là đối tượng đầu tiên được chọn để quyến rũ, thực ra Nha Thấu hơi sợ hắn.

Nhưng nơi đây là linh đường, Đỗ Thanh Dương và Đỗ Bạc Xuyên đang ngồi ở đây, với tính cách của bọn họ thì chắc chắn sẽ không để Đỗ Nguyên Tu làm gì cậu hết.

Thiếu niên bị bao phủ trong cái bóng của hắn, cậu nắm chặt cốc nước của mình.

"Em lấy nước cho Đỗ Thanh Dương à?"

Đỗ Nguyên Tu bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Nha Thấu chẳng hiểu mô tê gì: "Thì sao?"

Đôi mắt màu lam tỏ ra vô tội cực kỳ, Đỗ Nguyên Tu thấy tức nghẹn cả lồng ngực: "Vậy của anh đâu?"

Mình là người em ấy muốn quyến rũ, tại sao em ấy lại đi lấy nước cho người khác mà không lấy cho mình?

Nha Thấu hé miệng, không ngờ hắn lại dùng lý do này đến bắt chuyện với mình: "Anh tự lấy được mà."

Lời vừa dứt, bên cạnh truyền đến một tiếng ý cười kỳ quái.

Đỗ Vọng Tân hứng thú quan sát bên này, rất mong chờ trò hay tiếp theo.

Quả nhiên sau khi thiếu niên nói xong, sắc mặt Đỗ Nguyên Tu đen như đáy nồi.

Hắn xoay người bước tới chỗ lấy nước nóng, rót cho mình một cốc, sau đó về chỗ cũ ngồi, không thèm ngẩng đầu nhìn qua đây lần nào nữa.

Cơn mưa tầm tã bên ngoài chẳng biết đã tạnh từ khi nào, Đỗ Thanh Dương đứng dậy tắt hai cái đèn bên ngoài.

"Qua đây ăn sáng đi!"

Bên ngoài có người hô một tiếng, một bà cô bước vào: "Cô nấu cho mấy đứa ít cháo, mau qua ăn đi, không thì ngày đầu tiên đã gục mất."

Đỗ Thanh Dương là người có huyết thống gần nhất với bà Đỗ, cũng là người có quyền lên tiếng nhất ở đây, anh đứng dậy mở miệng trước: "Đi ăn trước đi."

Bà cô chuẩn bị cho họ cháo với ít dưa muối và củ cải khô nhà tự làm, vừa rớm nước mắt vừa múc cháo cho họ.

Đỗ Thanh Dương: "Làm phiền mọi người nhiều quá."

"Phiền cái gì, hồi bà Đỗ còn sống từng giúp đỡ bọn cô nhiều như vậy, lúc bà ấy đi nếu chúng tôi không giúp đỡ được gì thì đúng là lương tâm không yên ổn." Bà cô nghẹn ngào, đặt bát cháo lên trước mặt Đỗ Vọng Tân: "Người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện nên làm mà."

Một ông chú bê đồ đến cũng mở miệng: "Thế đám Tri Nam đâu? Khi nào thì về tới nơi?"

Nha Thấu dỏng tai lên, nghe thấy cái tên "Tri Nam" thì thoáng tỏ ra nghi hoặc.

"Tri Nam ở xa nhất, ít nhất phải đến chiều mai mới tới nơi được." Đỗ Thanh Dương nói: "Còn anh cả cháu chắc chiều nay là tới rồi."

Ông chú gật đầu: "Thế báo tang hết chưa? Đã đặt mua vòng hoa các thứ xong chưa?"

Đỗ Thanh Dương lắc đầu: "Vòng hoa vẫn chưa, cháu định chờ anh cả về rồi cùng đi đặt."

"Vậy cũng được." Ông chú thở dài, trong mắt hiện lên vẻ thương xót: "May mà có cháu ở nhà, chứ bên cạnh bà Đỗ lại không có đứa nào thì khổ quá, Tương Ngô cũng không còn ở bên cạnh bà ấy nữa rồi."

"Cháu còn nhỏ, có gì không hiểu cứ hỏi chú."

Đỗ Thanh Dương: "Cảm ơn chú."

Nếu mỗi vậy thì trông không khác gì kiểu tổ chức tang lễ bình thường.

Quả nhiên, ông chú lại nói: "Buổi sáng đặc biệt quan trọng, nhất là khi anh cả lẫn anh hai của cháu đều không có ở đây, tổ tiên sẽ không hài lòng đâu, nhớ cẩn thận đấy."

"Bọn chú ở đây cả, gọi thêm mấy người nữa đi, ít nhất cũng phải làm cho tổ tiên yên lòng trước đã."

Đỗ Thanh Dương gật đầu: "Cháu biết rồi."

Đây lại là khâu nào đây?

Nha Thấu cầm thìa, cúi đầu xúc cháo vào miệng, không dám tùy tiện hỏi han.

"À đúng rồi, vợ Tương Ngô cũng ở đây phải không?" Ông chú đột nhiên chuyển chủ đề sang Nha Thấu.

Đỗ Thanh Dương: "Vâng, đang ngồi ăn cháo ở kia."

"Bảo đi cùng luôn đi, trong số cháu ngoại cháu nội của bà cụ thì mới có mình Tương Ngô lấy vợ rồi thôi, đáng tiếc quá."

Đỗ Nguyên Tu và Đỗ Bạc Xuyên là cháu của bà Đỗ, hai người này là cháu trai của anh trai bà Đỗ, còn Đỗ Vọng Tân là con trai của anh trai bà Đỗ.

Sao mấy người đàn ông này đều cùng một gia phả vậy.

Nha Thấu xấu hổ tới mức muốn co hết ngón chân lại rồi.

Đỗ Thanh Dương liếc Nha Thấu một cái, đáp lại: "Vâng."

...

Chờ tới khi quỳ trong linh đường Nha Thấu mới hiểu được cái khâu nói trước đó.

Luật lệ trong thôn họ Đỗ hơi kỳ lạ, còn khá nghiêm khắc nữa. Khi người lớn tuổi qua đời thì toàn bộ người thân trực hệ phải có mặt, nếu không tổ tiên sẽ nổi giận vì người quá cố không được chăm sóc chu đáo.

Tổ tiên mà nổi giận thì mùa màng sẽ thất bát, cả thôn sẽ long đong.

Chỉ có thông qua cách quỳ lạy mới có thể khiến tổ tiên nguôi giận, hơn nữa còn phải cần có nhiều người cùng nhau cúng bái, cho nên thông thường nhà nào có người lớn tuổi qua đời thì những người đến tuổi trong thôn đều phải đến nhà tang lễ quỳ lạy.

Thời gian thường kéo dài một buổi sáng.

Lúc quỳ xuống Nha Thấu còn nhìn thấy hai người chơi mà mình thấy trước đó.

Tuy vẻ mặt người chơi mới kia vẫn còn khá hoảng loạn nhưng so với lúc nãy đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, rõ ràng là người chơi kỳ cựu kia đã nói gì đó với anh ta.

"Lúc quỳ lạy không được ngẩng đầu lên, cũng không được đứng dậy, khi nào thấy không thoải mái thì có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế."

Ông chú nói nhanh: "Không được nói chuyện, tất cả mọi người giữ im lặng."

Nha Thấu cùng mọi người xung quanh lập tức cúi đầu xuống, quỳ trên tấm đệm.

Bên tai vang lên tiếng tụng Chú Đại Bi, một lần quỳ là kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ luôn nên Nha Thấu phải tập trung tinh thần để đối phó với bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngồi đến mức đùi bắt đầu thấy tê hết luôn rồi.

Nha Thấu loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng động, giống như tiếng tre gõ xuống nền, còn giật từng nhịp đi về phía bọn cậu.

"Cộp!"

"Cộp!"

Âm thanh ngày càng lớn, nghe như tiếng cương thi nhảy vậy.

...

Lời editor:

- Bắt đầu từ chương này, toàn bộ bình luận nhắc đến những nhân vật hay tình tiết không liên quan tới truyện này đều sẽ bị xóa hết.

- Note trước cho mọi người sau này đỡ thắc mắc. Mọi xưng hô theo vai vế được giữ nguyên theo tác giả. Chẳng hạn như ở chỗ tui ý nhé, Đỗ Vọng Tân là con trai của bác tui (aka anh trai bố tui) thì con tui phải gọi Đỗ Vọng Tân là bác cơ, nhưng trong truyện này thì tác giả để là chú. Hôm qua tui có đi hỏi thì chị tui bảo là có vài nơi bên đó cách một đời nó sẽ xét lại theo tuổi ý, kiểu chỉ có con trai cả của bác cả là gọi bác thôi, còn đâu mấy ông dưới gọi là chú hết. ༎ຶ‿༎ຶ

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com