Thời gian bên trong phó bản khác với bên ngoài, lúc Nha Thấu bước xuống xe thì trời đã gần tối.
Ánh chiều tà le lói, mơ hồ có thể thấy cánh đồng ở phía xa, gió lạnh thổi qua điểm thêm mấy phần tiêu điều rùng rợn.
Tài xế và gã đàn ông đội mũ không làm khó Nha Thấu cùng Tiểu Lộc, sau khi thả bọn họ xuống thì nhanh chóng lái xe rời đi, để lại một vệt khói dài.
Sau khi hai chiếc xe khách kia rời đi, điểm đón xe đơn sơ này chỉ còn lại mỗi cậu với Tiểu Lộc cùng với ba người chơi xuống từ chiếc xe còn lại.
Vừa mới chứng kiến cảnh tượng máu me tim bị móc ra, sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, cậu cảm giác nửa cánh tay lộ ra ngoài của mình đã lạnh đến mức mất hết cảm giác rồi.
001 hơi lo lắng:【Ký chủ, ngài không sao chứ?】
Giọng Nha Thấu run run: "Không sao."
001 càng lo lắng hơn:【Giọng ngài nghe không giống không sao ấy.】
Ngay ở cốt truyện mở đầu của phó bản sinh tồn này đã ra đòn thị uy với người chơi, loại bỏ người chơi đã bại lộ thân phận một cách trực diện đẫm máu, đồng thời cũng là để cảnh cáo những người chơi còn sống sót.
Tóc xoăn đỏ trên đường đi đã để lộ rất nhiều điểm, từ lúc đầu ở bến xe đến khi vừa lên xe đã hỏi người bên cạnh tìm manh mối, quá nóng vội muốn đạt được mục đích nên không biết giấu biểu cảm của mình.
Nhưng kỳ quái là trên đường đi, gã đàn ông đội mũ không có bất cứ động tác nào cả, mãi cho đến khi chuẩn bị xuống xe, tóc xoăn đỏ phàn nàn một tiếng sau khi nghe thấy tiếng thét từ chiếc xe kia, gã đàn ông đội mũ mới hành động.
Nhớ lại tiếng thét chói tai từ chiếc xe kia, Nha Thấu nghiêng đầu nhìn mấy người đứng ở đầu bên kia.
Sắc mặt bọn họ không tốt mấy, có người nhát gan còn run lẩy bẩy suýt ngã.
Rất rõ ràng, ba hành khách trên chiếc xe kia cũng đã trải qua chuyện giống như Nha Thấu đã gặp phải.
Tiểu Lộc đi một đôi giày thể thao màu trắng, mặt giày dính máu của tóc xoăn đỏ ban nãy, lúc này đang cúi xuống chậm rãi lau giày cho mình.
Nhưng thân hình mảnh mai vẫn luôn run rẩy, trông có vẻ rất sợ hãi.
Hai nhóm người đứng ở hai đầu điểm đón xe, trong phút chốc không ai lên tiếng.
Ai có thể xác định nhóm đứng đối diện với mình đều là người chơi? Mặc dù điểm đến đều là thôn họ Đỗ nhưng sao chắc chắn được không có NPC lẫn bên trong.
Còn Tiểu Lộc bên cạnh, Nha Thấu thoáng khựng lại.
Lúc xe dừng cô gái đã lên tiếng nhắc nhở, chắc hẳn ban đầu đã phát hiện được điều gì đó, cũng gián tiếp chứng minh cô gái là người chơi.
Vậy... chỉ còn bên kia.
Nha Thấu cúi đầu suy nghĩ.
Mảnh đất trống hoang vu, bên cạnh điểm đón xe có một cái cây khô xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên cành cây còn có mấy con quạ đen, phối hợp với chủ đề [Mai Táng] này cùng cả sắc trời ngày càng tối khiến không khí quanh đây trở nên quái dị ngạt thở.
Quanh đây cỏ mọc um tùm, ghế ngồi chờ xe cũng phủ một lớp bụi dày.
Đã rất lâu không có người đến đây, giống như người phụ nữ béo ở bên xe kia đã nói, lâu rồi không có ai đến thôn họ Đỗ.
Mà bọn họ còn chưa thực sự đến được thôn họ Đỗ, sau khi xuống khỏi xe khách còn phải bắt thêm một chuyến nữa, thế nhưng Nha Thấu đứng ở đây gần hai mươi phút rồi mà chẳng thấy có xe nào cả.
Con đường cũ nát này cứ như thể đã bị ai đó quên lãng vậy, xe tải nặng chèn hỏng mặt đường khiến nó nứt thành nhiều vết rạn nhưng cũng không có ai tu bổ.
Trời ngày càng tối, nhiệt độ cũng hạ dần, cuối đường xuất hiện sương mù không nhìn rõ nữa.
Cậu thử mở giao diện cá nhân của mình lên, trước đó còn mua được một ít vật dụng thường ngày như khăn giấy thì giờ toàn bộ cửa hàng đã xám xuống, không mua được gì nữa.
Quần áo trên người vẫn giữ nguyên như lúc ở trong sảnh trò chơi, giờ nhiệt độ càng lúc càng thấp, cách đó không xa còn xuất hiện sương mù, nếu không ra khỏi đây thì có khi họ sẽ bị chết cóng ngay trong phần cốt truyện mở đầu này mất.
"Lạnh lắm à?" Tiểu Lộc đột nhiên lên tiếng.
Nha Thấu nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Tiểu Lộc chớp mắt, đôi mắt của cô gái cũng hệt như tên, như một chú nai con ngơ ngác lạc vào đây.
"Vậy anh cầm cái này đi." Tiểu Lộc đưa một con thú bông qua: "Túi sưởi."
Con thú bông rất ấm áp, Nha Thấu cảm giác đoạn cánh tay lộ ra ngoài của mình đã ấm áp hơn nhiều: "Cảm ơn em."
"Không có gì." Tiểu Lộc cũng lấy một cái khác từ trong túi ra cho mình sưởi, thấy ánh mắt ngạc nhiên của bé con xinh đẹp bên cạnh cứ dán vào cái túi của mình, như thể đang thắc mắc sao cái túi bé như vậy lại chứa được nhiều đồ to thế vậy.
"Đừng tò mò túi đồ của con gái nha." Tiểu Lộc vừa cười vừa nói: "Nó chứa được nhiều đồ hơn anh nghĩ đó."
Bị phát hiện, Nha Thấu lúng túng sờ mũi, tai dần đỏ lên, dù trong bóng tối nhưng vẫn đẹp mắt vô cùng: "Ừm."
Mỗi người đều có bí mật của mình, Tiểu Lộc đưa túi sưởi cho cậu cũng tương đương chứng minh thân phận người chơi với cậu lần nữa.
Sương mù không ngừng lan tràn về phía bọn họ, như cái miệng của vực thẳm đang nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi nó đi qua.
Cho đến giờ vẫn chưa có chiếc xe nào đi tới.
Cuối cùng, điểm đón xe vốn yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, Nha Thấu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là một người đàn ông áo đen ở nhóm bên kia đang đi về phía mình.
Hắn nhỏ giọng gọi: "Nha Thấu?"
Nha Thấu: ?
Nha Thấu: !!
Bị một người đàn ông xa lạ gọi tên, đôi mắt lam của thiếu niên không khống chế được mà trợn to, kinh ngạc rằng sao đối phương lại biết tên mình.
Tiểu Lộc vốn đang đứng nhàm chán cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc áo đen lập tức nói: "Tôi từng thấy ảnh của cậu trên diễn đàn, cậu là người chơi, tôi cũng là người chơi, chúng ta liên minh chứ?"
Bé xinh đẹp bị Lãnh chúa khu Đông truy nã trên diễn đàn quá mức nổi bật, từ lúc Nha Thấu bước xuống xe là người áo đen này đã chú ý tới Nha Thấu rồi, chẳng qua bận quan sát đứa con gái kỳ lạ bên cạnh cậu nên mới không đi tới bắt chuyện.
Mãi tới khi đứa con gái kia lấy ra một cái túi sưởi cầm tay, người áo đen mới hơi chắc chắn phần nào nhưng cũng không vội vã đi tới.
Tới khi hoàn cảnh xung quanh càng lúc càng bất thường, nhiệt độ càng ngày càng thấp, hắn mới sốt ruột bước tới.
Tiểu Lộc: "Bên anh toàn người chơi à?"
Ánh mắt Tiểu Lộc nhìn thẳng vào người đàn ông áo đen, không hề tránh né.
Từ lúc xuống xe, người đàn ông áo đen cũng đã lặng lẽ quan sát đứa con gái này rồi. Đứa con gái này rất kỳ quái, rõ ràng trông thì có vẻ sợ hãi lắm, nhưng vừa rồi lại không hề kiêng kị gì mà lấy đạo cụ ra, chẳng biết là quá ngu xuẩn hay không thèm bận tâm rằng bên hắn có phải NPC không nữa.
"Đều là người chơi, tôi đã xác nhận trên xe rồi." Người áo đen nói: "Sao cô vẫn dùng được đạo cụ?"
Tiểu Lộc: "Cái này chỉ là túi sưởi thôi, đâu phải đạo cụ."
Người áo đen không hỏi thêm vấn đề này nữa: "Có liên minh không? Sương mù kia nghe chừng có vấn đề, không liên minh thì có thể chúng ta đều sẽ chết ở đây."
Đã là NPC đối địch với người chơi thì hiển nhiên là người chơi với nhau sẽ thành một thể thống nhất, Nha Thấu gật đầu: "Được."
Ánh mắt người áo đen nhìn Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc trốn sau lưng Nha Thấu: "Tôi đi theo anh ấy." Ngụ ý là Nha Thấu đồng ý liên mình thì cô nàng cũng đồng ý liên minh.
"Ok." Người áo đen vẫy tay với mấy người còn lại bên kia: "Qua đây hết đi."
...
Hai nhóm người chơi tập hợp lại với nhau, nhanh chóng trao đổi thông tin mình có được.
Vì liên minh tạm thời nên người áo đen cũng không có ý định hỏi thông tin cá nhân của họ, chỉ giới thiệu sơ qua tên của nhau.
"Bọn tôi đi thẳng một đường từ bến xe đến đây, ban đầu trên xe có bốn người chơi, nhưng một người đã bị giết ngay trước lúc sắp xuống xe." Người áo đen nói: "Còn hai người?"
Tiểu Lộc: "Cũng tương tự, nhưng bên tôi chỉ có ba người chơi thôi."
"Bến xe bên hai người tên gì?" Người áo đen suy nghĩ: "Chắc không giống bên tôi."
Trên đường hai chiếc xe đều chỉ dừng đúng một lần, đến nơi gần như cùng lúc, vậy thời gian xuất phát cũng gần như nhau.
Nhưng lúc ở bến xe, người áo đen đã quan sát kỹ chỉ có mình xe này của bọn họ sẽ đi qua thôn họ Đỗ thôi nên hẳn là khác bến xuất phát.
Tiểu Lộc: "Hán Lộ."
"Đúng là khác thật, bọn tôi là bến xe Hương Lộ." Người áo đen cau mày, nhiệt độ hạ thấp quá nhanh khiến hắn rất khó tập trung suy nghĩ, nhưng lại không thể không nghĩ được: "Chúng ta xuất phát từ những nơi khác nhau, nhưng đích đến cùng là một, đây lại là điểm xuống duy nhất, có khi nào sẽ có những người chơi khác đến nữa không?"
Bọn họ có thể tập hợp lại với nhau, vậy có nghĩa là những người chơi khác cũng có thể tập hợp lại với họ.
Tiểu Lộc im lặng một lúc, đột nhiên giơ ngón tay chỉ về phía sương mù ở cuối đường: "Từ lúc xuống xe đến giờ đã bốn mươi phút, không thấy có xe hay người nào xuất hiện, nếu phải đến thì đã đến từ lâu rồi."
Cô nàng không nói còn đỡ, mấy lời này lập tức phơi bày tình cảnh không mấy khả quan của bọn họ lúc này.
Một người mặc áo khoác jacket cáu gắt: "Thế giờ cô bảo chúng ta phải làm sao? Bảo phải đổi xe mà giờ có thấy cái xe nào đâu!"
Người lên tiếng là Tào Nhiên, là một người chơi trung cấp chưa gia nhập vào lãnh địa nào cả, gã tính lúc thăng cấp thể hiện tốt một tí để gia nhập vào khu Tây Nam, nào ngờ đen đủi rút trúng cái phó bản này.
Còn người áo đen tên là Ninh Hải Dương, người chơi cao cấp thuộc khu Tây Nam.
Bị một người thế này đè đầu khiến Tào Nhiên đang muốn thể hiện tức điên.
Sau này gã muốn gia nhập vào khu Tây Nam nên không dám trút giận lên người Ninh Hải Dương, Tiểu Lộc lại mở miệng đúng lúc này nên thành bia ngắm cho gã luôn.
"Không nghĩ ra được cách gì thì ngậm miệng vào, rõ ràng đang lúc cần cổ vũ tinh thần mà lại nói toạc ra, cô biết nói chuyện không thế." Tào Nhiên bực bội, lẩm bẩm: "Dù gì tôi mặc áo khoác cũng ấm hơi mấy người, có chết thì cũng là mấy người chết trước."
Còn người còn lại chính là người lúc đầu sợ đến mức đứng không vững, tên là Ngô Tân Thụ, lúc này cũng không chen được lời nào vào.
Rõ ràng đang bàn bạc, câu nói này của Tào Nhiên khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn lên, hơn nữa câu cuối cùng còn móc mỉa tất cả mọi người có mặt ở đây trừ gã, Ninh Hải Dương trầm giọng: "Im miệng."
Nhìn từ góc độ của Nha Thấu, cậu thấy khóe miệng Tiểu Lộc thẳng băng, không cười, có vẻ như đang rất không vui.
Cậu sờ túi áo mình, tìm thấy viên kẹo vốn mang theo lúc định đi gặp Giang Khước tìm hiểu manh mối, nhẹ nhàng đưa qua.
Nha Thấu không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể khô khan nói: "Đừng tức giận."
"Tức giận vì người không râu ria không đáng đâu."
Vì cố tình nói nhỏ nên giọng mềm ơi là mềm, đôi môi vốn hồng hào vì lạnh nên hơi nhợt nhạt.
Mà bàn tay duỗi ra kia, ở giữa lòng bàn tay để một viên kẹo bọc giấy gói màu vàng, thơm ngọt dễ chịu giống như chủ nhân của nó. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, vừa rút tay ra khỏi túi sưởi nên đầu ngón tay còn rất đỏ, cũng rất đẹp.
Ánh mắt Tiểu Lộc chuyển từ đầu ngón tay lên mặt thiếu niên: "Anh đối với ai cũng tốt như vậy à?"
"... Này tính là tốt hả?" Nha Thấu giải thích: "Trên xe em từng giúp anh mà."
Nếu không có Tiểu Lộc nhắc nhở thì Nha Thấu nghĩ mình có lẽ đã không thoát khỏi chiếc xe khách ấy rồi.
Hơn nữa cô nàng còn đưa cho mình một cái túi sưởi ấm.
"Vậy trước đó thì sao?" Tiểu Lộc nhắc: "Đưa khăn giấy, giải vây giúp em."
"Mấy chuyện đó chẳng phải là chuyện nên làm à?"
Nha Thấu: "Nếu là người khác thì họ cũng sẽ làm vậy thôi."
Tiểu Lộc "à" dài một tiếng, nhận lấy viên kẹo kia, dùng một tay bóc giấy gói ra rồi cho kẹo vào miệng.
"Ngọt lắm." Tiểu Lộc nhận xét, ánh mắt cô nàng nhìn về phía con đường biến mất trong làn sương mù: "Xe sắp đến rồi."
Áo đen ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
Tiểu Lộc: "Vì lũ quạ bay đi rồi."
"Hơn nữa trời cũng tối hẳn rồi."
...
Trời tối hẳn, xung quanh không có bất cứ âm thanh gì.
Quả nhiên đúng như lời Tiểu Lộc nói, năm phút sau, trong làn sương dày đặc kia xuất hiện ánh sáng.
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng kia càng lúc càng rõ, đến khi nó vào trong tầm mắt rồi mới thấy đó là một chiếc xe taxi cũ nát.
Chờ bốn mươi lăm phút cuối cùng cũng đợi được một chiếc xe, Tào Nhiên vội vàng đi tới vẫy, ra hiệu cho chiếc taxi kia dừng lại.
Tài xế là một ông chú trung niên trông rất bình thường, ông quét mắt nhìn năm người đang đứng, hỏi: "Đi đâu đây?"
"Chú có đến thôn họ Đỗ không?" Tào Nhiên vội vã hỏi.
"Có chứ." Tài xế taxi hỏi chuyện như thuận miệng tán gẫu: "Mấy cô cậu đi muộn thế? Có việc gấp à?"
Trên xe khách trước đó đã giáng một đòn nặng cho người chơi, câu hỏi nghe giống như đang dò xét bọn họ có phải người chơi không này khiến Tào Nhiên sững lại.
Trước khi vào đây gã chưa tìm hiểu gì mấy về phó bản Mai Táng nên Tào Nhiên chỉ có thể nhìn về phía Ninh Hải Dương xin giúp đỡ.
Ninh Hải Dương mở miệng trả lời: "Đi dự tang lễ."
"Tang lễ à." Tài xế đảo mắt: "Vậy phải tính thêm tiền, đi hết nửa tiếng, lấy một trăm rưỡi không quá đáng đâu nhỉ?"
"Cướp tiền? Thế nào là cướp tiền? Lái xe đêm vốn đã nguy hiểm, mấy người các cậu đông thế này, chỗ đến lại hẻo lánh, một trăm rưỡi mà tính là cướp tiền hả?" Tài xế kêu ca.
Nói xong, ông ta khoát tay: "Thôi, mấy cô cậu không đi thì cũng có người khác đi. Rốt cuộc có đi không?"
Ninh Hải Dương khựng lại, bọn họ không đi cũng có người đi nghĩa là sao?
Gần đây còn có người khác à?
Tào Nhiên cắn răng: "Được, bọn tôi đi..."
"Đừng đi."
Tào Nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện người lên tiếng lại là thiếu niên mắt lam xinh đẹp vẫn luôn trốn giữa đám người kia.
Hàng mi cậu run run: "Đắt quá, chúng tôi không đi đâu."
Tào Nhiên đứng đây chịu đói chịu rét, đứng mỏi cả chân, lúc này cuối cùng cũng có một cái xe đến thì lại có người gây sự bảo không đi, ngọn lửa giận trong lòng gã tức thì bùng lên.
Vừa định mở miệng chửi người thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của đứa con gái kia.
Tiểu Lộc mỉm cười: "Bọn tôi không đi, nếu anh muốn đi thì cứ đi."
Tào Nhiên: "Vậy hai người thì sao?"
Ninh Hải Dương cũng cau mày.
Phiên bản mà hắn nghe được là Nha Thấu cho Lãnh chúa khu Đông ăn trái đắng nên mới bị truy nã, người vừa khiến Lãnh chúa khu Đông ăn trái đắng vừa là người đầu tiên hoàn thành phó bản [Người cá Biển Sâu] thì chắc phải là một tay lão luyện rồi, cho nên lúc này hắn theo Nha Thấu vẫn tốt hơn, thế là cũng nói theo: "Không đi."
Còn chưa biết sự hiểu lầm kỳ quái này, tim Nha Thấu đập nhanh như điên.
Ngô Tân Thụ theo Ninh Hải Dương: "Tôi cũng không đi."
Ngoài gã ra, tất cả người chơi đều không đi, Tào Nhiên thầm nghĩ liệu có phải Ninh Hải Dương đã phát hiện ra cái gì rồi không nên cũng nói: "Vậy tôi cũng không đi."
"Không đi thì nói sớm, phí cả thời gian."
Tài xế nhổ toẹt bãi nước bọt rồi đạp ga lái xe đi.
Năm người lại chìm vào trong bóng tối.
Nha Thấu sợ tối, lưng thẳng băng, một mực không lên tiếng, chỗ vạt áo sắp bị bóp nhăn tới nơi.
Tào Nhiên đạp mạnh xuống đất, hùng hổ nhìn Nha Thấu, thấy cậu như thế thì tưởng là cậu đang chột dạ: "Sao cậu không đi?"
"Anh ấy không đi thì không đi thôi, anh ấy bắt anh không đi à?" Tiểu Lộc châm chọc: "Chỉ biết giận cá chém thớt bừa bãi, bảo sao vẫn còn ở trung cấp."
Gần như chỉ thiếu câu cuối cùng là phế vật.
Tào Nhiên ghét nhất bị người khác lấy việc mình là người chơi trung cấp ra nói. Gã dừng chân ở trung cấp mấy năm rồi, mãi mà không thăng cấp được, lúc này chỉ hận không thể xông tới xé nát cái miệng của Tiểu Lộc.
"Đủ rồi!" Ninh Hải Dương lên tiếng cắt ngang: "Nói ít thôi, cậu muốn lên xe thì cứ việc lên, sau này tôi không muốn nghe thấy chủ đề này nữa."
Ninh Hải Dương tỏ rõ thái độ, Tào Nhiên tức đỏ cả mặt, nhưng chẳng có ai đứng về phía gã cả, gã khịt mũi rồi đứng sang bên kia.
Gã cảm thấy với thực lực của mình thì lần này kiểu gì cũng thăng lên cao cấp, sau này còn có thể là đồng nghiệp với Ninh Hải Dương, cố gắng thêm chút biết đâu còn thành sếp của hắn.
Cùng lắm thì việc ai người ấy làm, dù sao hoàn thành một cái phó bản cấp B cũng đơn giản như uống nước.
Tiểu Lộc nhìn chằm chằm Nha Thấu một lúc rồi lấy một cái đèn nhỏ từ trong túi ra, chiếu sáng chỗ mình đứng.
Nha Thấu bấy giờ mới thả lỏng người: "Cảm ơn em."
Tiểu Lộc không hỏi cậu sao lại không lên cái xe kia, không biết đang lục lọi gì trong túi.
...
Bọn họ lại chờ thêm hai tiếng nữa, đã mười một giờ đêm, sương mù hoàn toàn bao phủ.
Đợi hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy có cái xe nào đến khiến Tào Nhiên càng bực tức, không ngừng đá vào cái cây bên cạnh, chửi bới không ngơi mồm.
Tiểu Lộc: "Anh cứ đá nó mãi thế cẩn thận côn trùng trên cây rơi xuống đấy."
"Mùa này móc ra côn trùng." Tào Nhiên còn chưa mắng xong thì cảm giác có cái gì đó lành lạnh rơi vào trong cổ áo mình rồi bò xuống, gã lập tức rùng mình.
Tiểu Lộc cười tủm tỉm, nói: "Sao không nói gì nữa? Có côn trùng rơi vào người thật hả?"
Sắc mặt Tào Nhiên tái nhợt, gã cởi hết áo ra mà không thấy cái thứ vừa rơi vào trong áo ban nãy.
Áo cũng không dính cái gì, chắc tại lạnh quá nên xuất hiện ảo giác, Tào Nhiên cố giữ thể diện, run lập cập mặc áo vào.
Tào Nhiên mặc áo khoác jacket còn không chịu được, những người khác bị lạnh đến mức không nói nên lời, nhảy tưng tưng tại chỗ cố gắng vận động cho ấm người.
Túi sưởi mà Tiểu Lộc đưa cho vẫn ấm áp như cũ, Nha Thấu nhảy tại chỗ trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống ôm túi sưởi, không nói gì.
Rẻ hơn cái xe ban nãy tận một trăm, Tào Nhiên thầm mừng rỡ, lập tức mở cửa xe ra định đi lên.
Nha Thấu lại nhìn người tài xế kia một lúc rồi lại nhìn giao diện trang cá nhân của mình, chẳng biết thấy cái gì mà bàn tay dán sát vào túi sưởi trở nên lạnh cóng, đoạn đưa tay giữ Tiểu Lộc lại, nhỏ giọng nói: "Đừng lên xe."
Ninh Hải Dương và Ngô Tân Thụ thấy hai người cậu như thế thì cũng dừng lại theo.
"Mấy người không lên à?" Tào Nhiên sắp bị đám người này làm cho phát điên rồi.
Đây là lần thứ hai rồi, lần trước cũng thế, bọn họ không đi thì mình đi, cứ như mình làm sai cái gì không bằng.
Có cái quái gì bất thường đâu, sao mà không đi được?
Tào Nhiên ngồi vào ghế phụ: "Mấy người không đi thì tôi đi, cứ ở đây cho chết cóng đi."
Tiểu Lộc: "Ồ, chúc anh thuận buồm xuôi gió."
Tào Nhiên đến cuối cùng vẫn không đổi ý, đợi xe chạy ra khỏi tầm mắt của mình, Ninh Hải Dương mới quay đầu lại nhìn Nha Thấu: "Lần này có thể nói tại sao không đi được không?"
Hắn đoán khả năng là thiếu niên đã phát hiện được cái gì, hơn nữa còn dính dáng đến người chơi nên mới không nói gì trước mặt tài xế.
Nhưng giờ không còn người khác ở đây nên chắc là nói được rồi chứ?
Bằng không từ chối hai lần rồi, ai biết còn lần sau nữa không?
Lông mi Nha Thấu run run, cậu liếm bờ môi hơi khô của mình, nhớ lại hình ảnh mình thấy ban nãy.
Hai người tài xế kia quả thực trông rất bình thường, bình thường đến nỗi người chơi cao cấp như Ninh Hải Dương cũng không hề phát hiện ra điểm bất thường.
Ngay thời điểm trông thấy tài xế, Nha Thấu đã mở giao diện của Hệ thống Tình Yêu ra, mà hai người tài xế kia ngay cả thông tin cũng trống không chứ đừng nói là điểm thiện cảm.
Hệ thống Tình Yêu không kiểm tra được thông tin, vậy đối phương không phải là người.
—— Mà là quỷ.
"Sao không có ai nói đây là phó bản linh dị vậy." Nha Thấu khóc không ra nước mắt.
001:【Chắc chỉ liên quan chút xíu thôi.】
Kể cả có chút xíu thì nó vẫn là phó bản linh dị! Ngồi lên xe của bọn chúng khác gì chờ chết đâu?
Có điều Nha Thấu còn chưa ngốc đến mức tiết lộ thông tin về Hệ thống Tình Yêu, cậu vẫn luôn nhớ lời mà 001 nói với mình từ lúc vào phó bản đầu tiên.
— Cấm để lộ thân phận NPC game Hẹn Hò!
"... Hệ thống của tôi nói với tôi." Nha Thấu vứt nồi cho 001.
Dù sao mỗi người đều có hệ thống riêng, hệ thống của bọn họ cũng chẳng liên lạc được với hệ thống của mình.
Ninh Hải Dương kinh ngạc: "Hệ thống của cậu còn nói với cậu cả chuyện này à?"
Ngô Tân Thụ: "Hệ thống của tôi im lặng lắm, mỗi lúc kết toán phó bản mới lên tiếng thôi."
Nha Thấu cười ngượng.
Vì thân phận của cậu đặc biệt nên 001 cũng quan tâm để ý tới ký chủ nhà mình hơn, nói nhiều đến mức không giống hệ thống bình thường gì cả.
Nhưng chuyện này cũng coi như giải quyết xong rồi, giờ chỉ còn chờ một chiếc xe do người lái đến thôi.
Lần này bọn họ không phải chờ lâu lắm, chừng hai mươi phút sau cuối cùng cũng có một chiếc xe từ xa đi đến.
Chẳng biết có phải là ảo giác của Nha Thấu hay không mà lúc xe chạy tới, sương mù xung quanh tan đi không ít.
Xe dừng lại trước mặt bọn họ, người ngồi ở ghế lái mặc nguyên cây đen, còn đội một cái mũ màu đen gần như che kín cả mặt.
So với hai tài xế trước thì lần này còn quái dị hơn nhiều.
Nhưng điều khiến Nha Thấu kinh ngạc hơn là từ lúc xe dừng lại người kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu.
Cũng vì thế nên Nha Thấu mới nhìn rõ người đó trông như thế nào. Không có gì đáng chú ý, hơi gầy, là kiểu ngoại hình sẽ bị chìm nghỉm nếu ở trong đám đông.
Hắn mở miệng: "Xe SUV màu đen, biển số xe xxxxxx."
Thế nhưng rõ ràng người đó lái xe màu trắng, biển số xe cũng không phải biển số hắn đọc.
Ninh Hải Dương cảnh giác, không muốn lên xe.
Nha Thấu ngẩn ra, cậu mở bảng lên kiểm tra thì thấy ở đó đã hiện sẵn một dãy thông tin.
【Họ tên: Không rõ.】
【Điểm thiện cảm: 70.】
Có thông tin thì chứng tỏ đối phương là người rồi, 70 điểm thiện cảm rất cao, chỉ có câu đột nhiên thốt ra kia là hơi đáng sợ thôi.
Lên? Hay không lên?
Sắp mười hai giờ rồi, nếu đây là phó bản có liên quan đến yếu tố linh dị thì sau mười hai giơ chắc chắn không có chuyện gì tốt.
001:【Ngồi được.】
Nha Thấu đi tới, rõ ràng là muốn lên xe ngồi.
Tiểu Lộc theo sát phía sau, ngồi lên xe.
Hai người còn lại nhìn nhau, cuối cùng vẫn lên xe theo.
Trong xe không có mùi khó chịu, điều hòa được bật sẵn từ trước, lúc ngồi vào cảm giác như cả người đều sống lại.
Cả đường tài xế không nói gì, lái xe về hướng thôn họ Đỗ.
Đường đi đến thôn họ Đỗ đều là những con đường nhỏ, ngoằn ngoèo phải đi vòng rất lâu.
Nha Thấu ngồi sau ghế lái, không dám mở miệng, xung quanh tối om chỉ còn mỗi ánh đèn từ đèn pha ô tô làm người ta thấy rợn người.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, tài xế đội mũ đen nói: "Đường bên trong không lái xe vào được, tự đi vào đi, không xa đâu."
NPC đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không dám ngồi tiếp trên xe.
Trước khi Nha Thấu bước xuống xe thì bị người tài xế xoay người kéo vạt áo cậu, sau đó ném cái áo khoác lên người cậu: "Chú ý an toàn, đừng để bọn chúng phát hiện."
Bị ai phát hiện?
Nha Thấu ôm cái áo khoác hơi lúng túng, do dự hỏi: "Anh biết tôi sao?"
Người tài xế nhìn cậu nhưng chỉ nói: "Xuống xe đi."
...
Xe chở bọn họ đến đi mất rồi, tài xế không lấy tiền mà còn cho cậu một cái áo khoác.
Cốt truyện mở đầu có lẽ đi hết rồi, bây giờ chỉ cần tìm được thôn họ Đỗ là được.
Tiểu Lộc vẫy tay với cậu: "Theo sát em."
Nha Thấu vội "ừm" một tiếng.
Trên tay Tiểu Lộc có đèn nên bọn họ cũng đi nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, Ngô Tân Thụ hít vào một hơi, lắp bắp nói: "Hình, hình như tôi đá phải cái gì rồi."
Tiểu Lộc cầm đèn chiếu tới: "Để tôi xem thử."
Một thứ hình cầu, trông giống như là...
Tiểu Lộc nhặt cái nhánh cây lật cái thứ kia lại, cả đám thình lình đối mặt với đôi mắt lồi ra dữ tợn của Tào Nhiên.
Đó là đầu của Tào Nhiên.
Chỗ cổ dường như bị thứ gì đó xé đứt, da mặt cũng bị cắn nát hết, trước khi chết chắc đau lắm, mắt còn lồi cả ra, lưỡi cũng không biết bị thứ gì ăn mất rồi.
Có vẻ như vừa xuống khỏi xe thì bị lệ quỷ chia nhau xé xác, thấy mình bị mổ bụng mổ ngực.
Tiểu Lộc bị giật mình, hốt hoảng nhảy để trước mặt Nha Thấu, nhanh chóng đưa tay lên che mắt thiếu niên lại.
"Anh đừng nhìn cái này."
Nha Thấu còn chưa kịp thấy khẽ "à" một tiếng.
Đoạn đường sau, cậu mơ hồ cảm thấy bầu không khí hơi khác lạ, Tiểu Lộc che mắt cậu đi một lúc mới bỏ ra.
Tài xế bảo không xa, quả thực đi một lúc là tới thật.
Ngay lúc thấy thôn họ Đỗ, âm thanh của hệ thống khảo hạch vang lên bên tai Nha Thấu.
【Kết thúc cốt truyện mở đầu——】
【Mời người chơi Nha Thấu, xia... Tiểu Lộc, Ninh Hải Dương, Ngô Tân Thụ đến địa điểm quy định để rút thẻ thiết lập nhân vật.】
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Nha Thấu khựng lại.
Điểm này tương ứng với những gì cậu đã tìm hiểu trước đó.
Rút thẻ thiết lập nhân vật ngẫu nhiên, đóng vai nhân vật liên quan đến nhiệm vụ chính, sống sót bảy ngày, không được để NPC phát hiện mình là người chơi.
Một cái hộp sắt phát ra ánh sáng huỳnh quang xuất hiện trước mặt Nha Thấu, Nha Thấu đưa tay cầm lấy một tờ giấy ở bên trong, còn chưa kịp xem thì đã biến mất tại chỗ.
...
Lúc mở mắt ra, Nha Thấu thấy trước mắt rất tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ.
Hình như cậu đang ở trong chăn, chất vải của cái chăn này hơi thô, cọ vào da cậu hơi khó chịu.
Bên ngoài đang mưa, trong phòng không bật đèn, chỉ có mấy cây nến trên bàn đang cháy.
Căn nhà cũ kĩ, bên ngoài sấm chớp rền vang.
Mà căn phòng ở chếch phía trước rõ ràng có ánh đèn, khe cửa gỗ hơi rộng, nhưng vẫn có thể thấy được có ai đó đang tắm.
Đã có điện sao còn phải thắp nến? Nha Thấu hơi mơ hồ.
Tiểu Lộc và những người khác không có ở đây, chờ tới khi đầu óc tỉnh táo lại, Nha Thấu muốn bò dậy khỏi giường.
Cái chăn bông tuột xống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Chỗ vai còn hơi hồng hồng, trong bóng tối mà vẫn trắng lóa cả mắt.
Nha Thấu sửng sốt.
Bây giờ cậu không mặc gì cả, quần lót cũng không luôn, trần truồng ở trong chăn giống như món tráng miệng chỉ cần bóc gói là có thể ăn ngay vậy.
Nha Thấu luống cuống kéo chăn trùm lên người.
Cậu chưa gặp tình huống này bao giờ, cái chăn cọ vào da cậu khó chịu quá đi mất.
001:【Khụ...】
Giọng 001 nghe hơi vấp:【Ký chủ, thiết lập nhân vật ngài rút lần này không tốt cho lắm.】
Không mặc gì nằm trong chăn, gần đó còn có người đang tắm.
Trong lòng Nha Thấu dần xuất hiện linh cảm bất an, cậu quấn chăn muốn tìm quần áo của mình.
【Đừng tìm, tìm không thấy đâu, dựa theo thiết lập nhân vật gốc thì khả năng là ngài không nghĩ đến việc mặc quần áo về đâu.】
Quá lộ liễu, Nha Thấu cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi, cậu chưa từ bỏ ý định, chổng mông tìm kiếm xung quanh thì thấy một cái quần lót màu đen ở cuối giường.
Trông kích cỡ thì rõ ràng không phải của cậu rồi.
Nha Thấu sợ mình tìm tiếp lại thấy mấy thứ như bao cao su thì... Cậu quấn chăn định bò xuống giường.
001:【Hình như trong thôn không bán mấy thứ này đâu.】
Nha Thấu nghe nó nói mà tai đỏ bừng, vừa hỏi vừa dịch dần về phía cửa, run giọng hỏi: "Rốt cuộc ta rút trúng thiết lập nhân vật gì vậy?"
【À...】001 ấp úng:【Góa phụ.】
Nha Thấu: ??
Cậu khiếp sợ tới nỗi suýt ngã sấp xuống, bàn chân trắng nõn giẫm lên mặt đất dính bụi khiến bé con đang hốt hoảng chạy trốn trông càng chật vật.
【Thiết lập nhân vật hiện giờ của ngài là: Góa phụ xinh đẹp vì muốn tìm kiếm sự che chở nên chủ động quyến rũ người khác, đang trong quá trình chọn lựa đối tượng.】
001:【Người đang tắm chắc là đối tượng gì kia của ngài.】