Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 130: Khóa chặt mục tiêu: Tạ Thầm



Edit: Lune

Cá con đuôi lam vừa xuất hiện đã lập tức bị ba người cá có thực lực mạnh ở đây cảm nhận được.

Criller và Cedles nhìn chằm chằm vào cậu, Teresa cau mày bực bội, hắng một tiếng rõ trầm.

Cá con đuôi lam dụi mắt, thấy Criller và Cedles nhìn mình thì mím môi lại làm đôi môi đỏ mướt hơi bẹt ra, hai bên má hơi phồng lên. Từ lúc đi vào cậu không thèm liếc mắt nhìn bọn họ nữa.

Criller và Cedles sững lại.

Họ biết Nha Nha đang giận.

Nếu không thì cậu đã chẳng bơi về biển một mình.

Nhận thức này khiến cả hai sốt hết cả lên, toan làm gì đó để khiến cá con hết giận, nhưng vừa định mở miệng lại bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Teresa.

Tâm trạng Teresa không tốt chút nào. Tính anh vốn lạnh lùng, gương mặt chẳng có biểu cảm gì, lúc này trông càng đáng sợ.

Nếu là trước đây, anh với Criller chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Nhưng giờ thì khác, đối phương đang nhòm ngó em trai anh, đã vậy còn là kiểu "nhòm ngó" muốn giao phối đẻ con với em trai yêu quý của anh.

Nhất là giờ không chỉ có Criller mà còn thêm cả Cedles nữa.

Nếu Teresa nhớ không nhầm thì đàn của Cedles thuộc nhóm lữ khách đông nhất và có sức phá hoại mạnh nhất.

Cả hai tên người cá này đều đang ngấp nghé em trai anh.

Điều này khiến vẻ mặt Teresa lạnh tới cùng cực.

【Ha ha ha ha, Criller và Cedles, hai người đừng có làm tôi chết cười. Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã gọi anh vợ rồi à.】

【Nhìn biểu cảm chê thấy rõ trên mặt anh vợ kìa. Nhưng cũng đúng thôi, nghĩ mà xem, em trai xinh đẹp mềm mại còn chưa nuôi được bao lâu thì bị đám người trên bờ bắt mất. Sau khi trở về lại bị hai con người cá mặt dày khác nhòm ngó, muốn mang về làm vợ. Ai mà không tức cho được?】

【Cửa ải anh vợ này nghe khó đấy, nhất là lúc trước anh vợ còn thấy Criller định cưỡng ép làm gì đó với vợ, so ra thì Cedles có vẻ chiếm ưu thế hơn một chút.】

Trong phút chốc, không khí giữa bốn người cá hơi kỳ quái.

Với tư cách là "người nhà ngoại", Teresa thực sự chẳng ưa nổi điểm nào trên hai tên người cá này cả.

Nhưng cuối cùng thì nghĩ gì, làm gì, quyền quyết định vẫn nằm ở Nha Thấu.

Nha Thấu chậm rãi bơi đến trước mặt Criller và Cedles.

Từng điểm trên người cá con đều hút mắt vô cùng, hoàn toàn khác với những người cá biển sâu khác. Vảy trên đuôi không sắc bén mà kiểu tròn tròn cùn trùn cơ, trông đáng yêu cực kỳ. Cái vây mỏng ánh hồng kia từ khoảnh khắc cậu xuất hiện đã không ngừng bắt lấy ánh mắt của họ.

Bụng săn chắc, da rất mỏng, cảm giác như có thể nắm trọn bằng hai bàn tay vậy, hơi cử động là lớp cơ bắp mỏng bên dưới sẽ hiện rõ lên.

Xuống dưới chút nữa là phần bụng cá, những chiếc vảy màu lam nhạt cụp đều tăm tắp khiến người ta rất muốn xem lúc nó vểnh lên thế nào.

Lúc nhận ra bọn hắn đang nhìn chỗ nào, khuôn mặt trắng nõn của Nha Thấu lập tức đỏ bừng, lòng tràn ngập xấu hổ.

Mấy ngón tay hơi run run che lại chỗ đó, Nha Thấu mềm giọng nói với Teresa: "Anh ơi, em muốn nói chuyện riêng với họ."

Teresa: "Được."

Dứt lời, anh vẫn chưa yên tâm lắm còn nói thêm: "Có gì không ổn nhớ gọi anh ngay đấy."

Nha Thấu ngoan ngoãn đáp: "Vâng vâng."

Nha Thấu bảo hai người kia vào trong, còn chưa đóng cửa đã cảm thấy hơi thở nóng rực áp sát lại.

Dừng lại cách cậu một khoảng, chỉ cần đối phương duỗi tay ra là có thể kéo cậu vào trong ngực.

Có vẻ như cả hai biết cậu đang rất giận, hoặc có lẽ họ thực sự nghe lọt những gì Nha Thấu từng nói lúc trước nên không có thêm động tác nào cả, chỉ nghe thấy tiếng thở dần gấp gáp lên thôi.

Đóng cửa lại xong, Nha Thấu tựa lưng vào cửa, chóp đuôi căng cứng, tay vẫn che chỗ vảy bụng kia.

Màu hồng nhạt với xanh lam nhạt lấp ló giữa kẽ tay.

Tai Cedles đỏ lên, ánh mắt hơi lảng tránh, còn Criller thì cứ nhìn đăm đăm vào chỗ ấy. 

Cung điện rất thoáng đãng, mà khoảng cách giữa họ lại khá gần.

Trong căn cứ tình hình nguy cấp nên không có thời gian nhìn kỹ, nhưng giờ thì khác, ánh mắt không kiêng dè gì mà đảo qua từng tấc da thịt trên người thiếu niên.

Rốt cuộc cũng gặp được cá con của mình, Criller khàn giọng gọi một tiếng: "Nha Nha."

Thiếu niên ngước mắt, cảm xúc trong đôi mắt lam không rõ, cậu hơi phồng má, định mở miệng thì lại bị Cedles giành mất.

Hắn cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của thiếu niên nên giọng hỏi hơi căng thẳng: "Nha Nha giận à?"

Sau khi hỏi xong, Cedles lập tức nói tiếp: "Xin lỗi, em sai rồi."

Thái độ nhận lỗi rất tốt. Nha Thấu đáp lại cũng rất nhanh, khuôn mặt nhỏ căng ra: "Hai người không sai gì cả."

Criller giật thót, hiển nhiên là chuyện Nha Thấu bỏ đi không nói lời nào lần trước đã để lại cú sốc không nhỏ với hắn, Vương người cá xưa nay không ai bì nổi mà giờ lại cúi đầu: "Ta sai rồi."

Hai người cá đực cùng cúi đầu, nào còn vẻ kiêu căng như lần đầu gặp mặt nữa, giữa mái tóc đen và bạc dường như còn tồn tại một mối liên kết kỳ lạ.

Diễn biến này khác hẳn với dự đoán của cậu, nỗi bức bối trong lòng Nha Thấu nghẹn lại một chỗ, cậu nhỏ giọng nói: "Vậy hai người nói xem mình sai ở đâu?"

Cedles mở lời trước: "Em không nên trói buộc Nha Nha."

Criller tiếp lời: "Ta cũng không nên ép buộc Nha Nha."

Không, không phải, cậu đâu có giận vì chuyện này.

Nha Thấu bóp đầu ngón tay mình, dù đã qua gần nửa ngày rồi nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra trong căn cứ là cậu lại thấy khổ sở.

Nếu như không có Tạ Thầm thì Cedles đã chết rồi, Criller bị thương nặng như thế, dù được phán xử là sống sót thì cuối cùng cũng chẳng biết có trở về được hay không.

Cậu không hình dung nổi nỗi khổ sở ấy thế nào. Rõ ràng cậu không hề bị thương, cũng có thể thuận lợi vượt ải, nhưng cậu không thể nào làm ngơ tất cả để yên tâm rời khỏi phó bản được, cũng không kìm nén được nỗi buồn chẳng rõ lý do này.

Cục bông trắng trong ý thức co tròn lại, cảm giác như đang giận dỗi.

Người cá nhỏ im lặng một hồi, tuy không lâu lắm nhưng hai người cá vốn luôn nhìn để ý tới cậu lập tức nhận ra sự khác thường ngay.

Mắt thiếu niên đỏ hoe nhưng lại cố kìm nước mắt không khóc.

Cả hai đau lòng không chịu nổi, muốn tiến lên nhưng lại bị Nha Thấu quát: "Không được lại gần."

"Mấy điều hai người nói đâu phải trọng điểm." Hàng mi Nha Thấu run run, giọng nói nhỏ xíu: "Đừng để lại cái kết như vậy cho em mà..."

Cậu không rơi nước mắt, nhưng thế còn khiến họ khó chịu hơn cả khóc.

"Xin lỗi em." Criller không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, thấy thiếu niên không phản kháng bèn tiến lên ôm lấy người cá nhỏ vào trong ngực: "Sau này sẽ không thế nữa, được không? Sẽ không bao giờ thế nữa."

Lời hắn nói rất lộn xộn, rõ ràng là đã bị trạng thái này của Nha Thấu làm cho luống cuống nên chỉ có thể dùng cách vụng về nhất để dỗ dành cá con của mình.

Cedles lúc này cũng chẳng bận tâm xem có phải mình là người ôm cá con không nữa. Chóp đuôi quấn vào vây của thiếu niên, hắn cúi đầu, cố vắt hết óc nghĩ cách dỗ dành Nha Thấu.

"Bé yêu." Cedles đổi xưng hô, giọng nũng nịu: "Bé yêu à, em sai rồi mà."

Tình cảm của Nha Thấu với Criller và Cedles khá phức tạp.

Tình cảm nóng cháy ôm lấy cậu, việc họ chọn cách chết bi tráng khi cậu chưa biết phải đáp lại thế nào quả thực rất khó chịu, nhưng không đến mức khiến cậu ghét bọn họ.

Chỉ có chút xíu bực bội ẩn trong lòng, nhưng đã chậm rãi biến mất qua từng lời xin lỗi rồi.

Thiếu niên rất khó dỗ, dù thấy Criller bị thương vì lên bờ tìm mình cũng không mềm lòng. Nhưng đôi khi lại dễ dỗ bất ngờ, dỗ chút xíu là hết giận ngay.

Nha Thấu đẩy Criller ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cedles im lặng, ánh mắt Criller cũng hoang mang, bọn hắn thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình một lúc rồi quay mặt đi, cái tay đang che chỗ riêng tư cũng bỏ xuống.

Chỗ vảy màu lam nhạt không còn bị che lấp nữa, trông nổi bật hẳn giữa những cái vảy xung quanh.

Đây là lần đầu tiên Nha Thấu làm chuyện này, đầu ngón tay khẽ di nhẹ xung quanh, cố nén sự xấu hổ lẫn run rẩy trong giọng nói.

Động tác này của cậu đã truyền đạt ý tứ rất rõ ràng.

—— Cho phép giao phối.

"Nhưng các anh có hai người mà."

Giọng nói mềm nhũn, âm cuối còn mang chút cảm xúc chột dạ vì làm chuyện xấu.

Rõ ràng bọn hắn là cùng một người nhưng Nha Thấu vẫn thấy trái tim mình run rẩy khi nói mấy lời này.

Cậu nói: "Nên phải xem các anh thôi."

Cá con làm chuyện xấu cả người thơm ngát, như có cái móc nhỏ khiến hai người cá cam tâm tình nguyện bị câu.

Hai cậu cháu nhìn nhau, thấy rõ sự hung ác trong mắt đối phương.

...

Thực ra quyền chủ động cuối cùng vẫn nằm trong tay Nha Thấu thôi.

Teresa không can thiệp được vào suy nghĩ của em trai mình. Từ những chi tiết nhỏ cũng có thể đoán được kha khá nhưng anh vẫn không ưa nổi hai tên người cá kia, cho nên đó giờ không thèm tỏ thái độ tốt với bọn họ.

Nhưng lại không thể không để ý đến thận phận đối phương và vấn đề lễ tiết, cho nên đành phải sắp xếp phòng nghỉ cho cả hai tên đó.

Để đề phòng trước, anh đã cố ý sắp xếp cho bọn họ cách xa phòng Nha Thấu ra, chắc chắn rằng lúc nghỉ ngơi, hai con cá kia sẽ không đến quấy rầy em trai yêu quý của mình.

Criller và Cedles đến cuối vẫn không phân định được thắng thua, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ.

Cả hai không chỉ âm thầm ganh đua mà còn giả như không thấy ánh mắt của Teresa, cứ có thời gian là lại đến trước mặt Teresa hòng ghi điểm.

Một người là Vương người cá, một người là Boss phó bản, không ngừng lăn xả giúp Teresa làm việc này việc kia, gây ấn tượng kha khá rồi mới miễn cưỡng kiếm được tí thiện cảm từ anh vợ.

Lúc có người gõ cửa phòng mình, Nha Thấu vẫn đang nghĩ về chuyện người cá nhỏ lên bờ, thấy hai tên kia chen nhau vào thì hơi ngẩn ra.

Cá con đuôi lam chìm trong vỏ sò mềm mại, tới khi đuôi cá bị xoay vểnh ra ngoài vỏ sò mới chậm chạp phản ứng lại.

"Anh làm gì đó..."

Nha Thấu rầm rì một tiếng.

Chẳng biết sao mà bỗng dưng bên cạnh chỉ còn mình Criller.

Không, không nói là một mình được, mái tóc ombre màu đen trắng kia trông rất giống linh hồn bản thể.

Đỉnh núi tuyết bị bao phủ, nhiệt độ nóng rực khiến tuyết đọng trên đỉnh núi bắt đầu tan chảy, dưới đủ loại kích thích, đỉnh núi tuyết càng lúc càng nhô cao.

Tay Nha Thấu bị giữ trên vỏ sò, hơi hoảng kêu lên: "Criller?"

Người cá đực "ừm" một tiếng.

"Thế Cedles?"

Nha Thấu bị hắn làm cho cả người mềm nhũn, đuôi cá rũ oặt xuống, thấy người cá đực kia lại gật đầu thì muốn chống người bỏ chạy.

Đang mùa sinh sản nên người trên mùi người cá đực rất nồng, vảy hơi nhếch lên cọ vào Nha Thấu khiến cậu thấy hơi khó chịu.

Hai cái đuôi cá thân mật dán vào nhau, tay người nọ ấn vào chỗ bụng cá của thiếu niên, cười khẽ: "Mềm quá."

"Còn ướt nữa."

Cả người Nha Thấu run lên, không biết nên gọi người cá trước mặt mình thế nào.

Cậu cũng đoán được chuyện sắp xảy ra, đuôi run rẩy, mặt nóng bừng, muốn chạy nhưng bị giữ chặt tại chỗ.

Vảy ở phần bụng cá bị người nọ gạt ra, xoa nắn ở phía trong gần đó.

Hắn khàn giọng: "Đừng sợ, chúng ta đang ở trong mơ thôi."

Không ngờ kỹ năng "Ảo Ảnh" của Criller lại dùng để làm chuyện này.

Trong mơ dựng lên bức tường đỏ thắm nhốt lại những yếu tố mập mờ đang không ngừng sôi sục.

Nha Thấu cụp mắt xuống, cố lảng tránh cái nhìn đầy xâm lược của linh hồn bản thể, tim cậu đập nhanh dữ dội, sợi dây chuyền trên cổ cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà trở nên nóng cháy.

Chỗ bụng người cá đực nổi gân xanh, hắn không nói mấy từ khiến tim người ta đập rộn như "mở ra" mà chỉ nhẹ nhàng kéo cái đuôi màu lam trở lại rồi khép vỏ sò vào.

Cứ xoa nắn mân mê chỗ đó khiến đuôi cá con mềm oặt, thậm chí còn vô thức mở rộng khe hở ra thêm chút nữa.

Vây quấn lấy nhau, người kia ngậm gáy thiếu niên, đan tay với cậu.

Trong bóng đêm, hắn sờ đuôi mắt đỏ hoe của thiếu niên.

"Đừng sợ, không đau đâu."

...

Trong mơ không nhìn thấy gì cả, cũng không để lại dấu vết gì.

Tiếng nức nở nũng nịu cũng ngừng.

Nhưng sự va chạm về linh hồn hay trên tinh thần này khiến Nha Thấu không còn cảm giác được mồ hôi trên người mình nữa, dinh dính nhớp nháp.

Cá con đuôi lam xinh đẹp ngủ trong vỏ sò, mệt mỏi đến mức không nhấc đuôi lên nổi, nhưng cậu không thấy có gì khác thường trên người mình cả, chỉ thấy mệt mỏi rã rời thôi.

Cedles mân mê bờ môi của người cá nhỏ, cảm giác đầu óc quay cuồng hết cả.

Chỗ bụng cá lẽ ra phải bừa bộn, nhưng thực tế lại chẳng có gì cả, kể cả mấy cái vảy lẽ ra phải sưng phồng cũng cụp sát nguyên vẹn trên đuôi cá.

Ngay cả câu nói "ngậm lấy" cuối cùng kia dường như cũng chỉ là ảo giác do cậu mệt mỏi quá mà tưởng tượng ra thôi.

Criller kéo Cedles ra, đỡ người cá nhỏ mệt rũ dậy, dỗ dành cậu uống chút dịch dinh dưỡng do phù thủy đưa.

"Vốn không định tự mình đưa em lên mặt biển đâu." Criller lau khóe miệng thiếu niên, nhỏ giọng thì thầm.

Tự tay đưa thiếu niên đi, với hắn mà nói quá tàn nhẫn.

Chờ thiếu niên hồi phục như cũ, đưa cậu đến nơi có thể tự bơi lên mặt biển, Criller mới chuẩn bị rời đi.

"Bé yêu, tạm biệt em."

...

Trong truyện cổ tích nói rằng người cá nhỏ chỉ có thể bơi lên mặt biển khi đủ 15 tuổi trưởng thành.

Cá con đuôi lam bơi trong nước, phía sau còn có một đàn cá nhiều màu sắc đi theo.

Đàn cá bơi phía sau người cá xinh đẹp kia như thể đang phát sáng, trở thành khung cảnh rực rỡ nhất trên đường người cá nhỏ rời đi.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, rốt cuộc người cá nhỏ cũng bơi được lên mặt biển.

Lúc này đã là hoàng hôn.

Mặt biển ánh lên màu vàng cam, cách đó không xa có một con tàu đang tổ chức tiệc tùng gì đó, cực kỳ náo nhiệt.

Mà trên boong tàu có một người đàn ông tóc đen mắt đỏ đang đứng.

Người cá nhỏ cũng nhìn thấy người đàn ông kia, đôi mắt chớp chớp, trước cái nhìn nóng rực của hắn, cậu leo lên trên tảng đá ngầm gần đó, ngây ngô khoe đuôi cá của mình.

Chiếc đuôi cá màu xanh lam như viên ngọc quý, từng chiếc vảy dưới ánh hoàng hôn đều rực rỡ lạ thường, vây mỏng rủ xuống, từng giọt nước đọng trên đó rơi vào trong biển.

Người cá nhỏ xinh đẹp xuất hiện đột ngột nọ khẽ ngửa người chống hai tay ra sau, nằm trên mỏm đá vểnh đuôi cho người trên tàu xem.

Không rõ mục đích của cậu, nhưng cậu lúc này trông cực kỳ mê người.

Mái tóc dài màu đen ướt đẫm dính vào da, khoác lên mình một lớp ánh sáng ấm áp của hoàng hôn, giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, lại giống như hải yêu mà tàu đánh cá gặp phải ban đêm.

Tạ Thầm cảm giác trái tim mình đang đáp lại ở nơi ấy, cơ bắp căng cứng.

Hắn chống tay phải vào lan can, thoáng dùng sức, nhanh nhẹn lộn người nhảy từ trên tàu xuống.

Nha Thấu sững sờ nhìn Tạ Thầm bơi về phía mình.

Con người bị người cá nhỏ thu hút đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay người cá nhỏ rồi kéo xuống.

Tảng đá ngầm biến mất, người cá nhỏ bị kéo xuống nước giật mình bám vào con người bị mình dụ xuống, chờ bình tĩnh lại, cậu mới chống tay vào vai Tạ Thầm, kéo giãn khoảng cách giữa hai người xa ra một tẹo, nói nhỏ: "Anh đến rồi."

Tạ Thầm trầm giọng "Ừ" một tiếng: "Anh đến rồi."

Trên người không biết là nước biển hay mồ hôi chảy ra do thân nhiệt quá cao nữa, một ít chảy dọc theo cổ, lúc dính vào nhau thì trượt theo da, ẩm ướt, dính dính.

Người cá nhỏ ôm hắn giờ đây lại giống như mèo con không xương, bên tai là tiếng cậu vô thức thốt ra lúc giật mình.

Hắn nắm lấy bàn tay trắng mềm của thiếu niên, sờ lớp màng dính trong suốt ở kẽ ngón tay cậu: "Về nhé?"

Nha Thấu: "Ừm."

Để qua ải cần tìm người cá nhỏ lên bờ.

Có ba người cá nhỏ liên quan đến nhiệm vụ chính: Criller bị bắt lên bờ lúc nhỏ, Cedles sống trong căn cứ từ bé, và...

Sản phẩm thí nghiệm hoàn hảo, Nha Thấu.

Vậy ai sẽ là người cá nhỏ trong nhiệm vụ?

Thực ra lúc đầu Nha Thấu vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng thông tin phó bản ngay từ đầu đã đưa ra gợi ý: "Xin hãy tin tưởng vào phán đoán của bản thân bất cứ lúc nào", Nha Thấu nghĩ một lúc, cuối cùng điền tên mình vào ô trả lời.

Kỳ thực từ nhiệm vụ thứ hai "Lên bờ" đã báo trước hết thảy rồi.

Trong phó bản này, cậu không phải là một người chơi ngụy trang thành NPC, thân phận của cậu chính là người chơi.

Một người chơi có cốt truyện đặc biệt.

Người cá nhỏ bị hệ thống sắp xếp vào vai người chơi, cho dù người chơi không bị thôi miên thành công thì e là cũng rất khó đoán ra được.

Trước khi gửi đáp án, Nha Thấu khẽ hỏi Tạ Thầm: "Em khóc không xấu thật hả?"

Trên người Tạ Thầm có mùi hương quen thuộc, mùi hương đã quấn quýt với cậu trong vỏ sò rất lâu, khuôn mặt đỏ ửng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của cậu khiến Tạ Thầm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Giọng hắn khàn khàn: "Nha Nha biết mình đẹp nhường nào không?"

Nha Thấu chớp mắt.

"Dù khi khóc hay khi cười, Nha Nha luôn là người xinh đẹp nhất trong mắt anh." Tạ Thầm nói.

【Điều kiện vượt ải đã đạt được — Tìm người cá nhỏ lên bờ [Đã hoàn thành]】

【Hệ thống đang kết toán -】

【Chúc mừng người chơi "Nha Thấu" vượt ải thành công!】

【Chúc mừng người chơi "Tạ Thầm" vượt ải thành công!】

"Anh Tạ Thầm."

Xưng hô hiếm thấy, thiếu niên áp tay lên má Tạ Thầm, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi Tạ Thầm trước ánh mắt sững sờ của hắn.

Cảm giác ấm nóng, tiếng thông báo của hệ thống vang lên cùng lúc —

【Người chơi "Nha Thấu" sử dụng kỹ năng thiên phú cấp bậc không rõ - Nơi Trái Tim Hướng Về (Khế ước không lưu lại vào hồ sơ)】

【Khóa chặt mục tiêu: Tạ Thầm.】

"Em biết cách rồi." Nha Thấu nhỏ giọng nói.

Tạ Thầm ôm lấy thiếu niên, cảm giác mình đang dần thoát khỏi phó bản này, những cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực như muốn nổ tung.

Hắn lặp lại: "Anh sẽ trở thành quân át chủ bài của em."

Một quân át chủ bài bách chiến bách thắng, không gì cản nổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com