Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 122: Nha Nha vốn là người cá mà



Edit: Lune

Nha Thấu về nhà sớm hơn hai tiếng, trừ thời gian đi về và ngâm mình trong bồn tắm thì vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tan tầm của căn cứ.

Mình phải mau chóng tới đó.

Nha Thấu mặc bộ đồng phục trắng của căn cứ, nhưng bên ngoài có khoác thêm một lớp áo choàng đen.

Cậu giơ tay tóm cổ áo, nhíu mày mím môi, vẫn hơi chần chờ.

Là hệ thống chuyên trách của khu Chinh phục Tình Yêu, Hệ thống Tình Yêu không tán thành hành động này của Nha Thấu, nó sốt ruột can ngăn:【Thiếu chủ, nơi đó nguy hiểm lắm.】

Cedles đã nói nơi đó toàn những thứ kỳ quái, kết hợp với vật thí nghiệm trên đảo hoang thì không khó để đoán trong khu nòng cốt có gì.

【Trình Tư Niên có thể thôi miên ngài một lần thì cũng có thể thôi miên ngài lần thứ hai, làm sao ngài chắc chắn mình sẽ không bị thôi miên lần nữa?】Giọng Hệ thống Tình Yêu rất gấp gáp, đây là lần đầu tiên nó nói nhiều tới vậy:【Hơn nữa khu nòng cốt còn yêu cầu xác thực thân phận, cho nên ngài không vào được đâu.】

【Nghĩ cách khác.】

"Ta biết mà." Nha Thấu quyết định cởi áo choàng trên người xuống, ngẩng đầu lên.

Ngâm trong nước nóng một lúc, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lúc mím môi hai má sẽ hơi phồng lên. Thiếu niên không có lúm đồng tiền nên chỗ má phồng lên kia trông núng nính tròn trịa cực kỳ, làm người ta chỉ muốn cắn một cái.

Nha Thấu nói: "Nên ta sẽ dùng cách khác để vào."

Giọng máy của Hệ thống Tình Yêu đầy nghi hoặc:【Cách gì?】

Nha Thấu cất áo choàng vào hậu trường, giơ chân lên lắc lắc trước mặt.

Được bao bọc trong chiếc quần bó sát nên trông chân vừa thẳng vừa dài, chưa đi giày nên cổ chân trắng nõn lộ ra ngoài.

"Trên đùi ta có vảy cá nên rất có thể ta là vật thí nghiệm của căn cứ trong phó bản này."

Nhưng lúc này vảy không nhiều, cậu đâu thể xắn quần lên lắc trước mặt đám người kia được, như vậy thì lộ liễu quá, Trình Tư Niên liếc mắt một cái là biết cậu đã thoát khỏi trạng thái bị thôi miên ngay.

Cho nên...

Nha Thấu lấy tấm thẻ biến hình mà mình rút trúng trước đó từ hậu trường ra.

Thẻ biến hình có thể sử dụng ba lần, hiện giờ còn lại hai lần, dùng xong sẽ mọc đuôi với tai, nhìn hình dáng bên ngoài thì rất giống vật thí nghiệm chắp ghép mà bọn họ nghiên cứu.

Như vậy thì dù suy đoán của cậu có không đúng thì đám người trong khu nòng cốt cũng sẽ coi cậu thành vật thí nghiệm.

Không cần biết cậu trốn khỏi khu nòng cốt thế nào hay thật ra có phải là thứ được chế tạo từ căn cứ hay không, chỉ cần có giá trị thí nghiệm thì chắc chắn cậu sẽ bị bắt vào.

Cậu không chủ động đi vào được, vậy thì để bị bắt vào thôi.

Áo choàng có thể ngăn những người cậu không thích lại gần mình, để đạt được mục đích, Nha Thấu vẫn quyết định cất nó đi.

Phòng livestream không nghe được cuộc trò chuyện giữa họ, nhưng ngay khoảnh khắc thiếu niên lấy tấm thẻ biến hình kia ra, phòng livestream đã đoán được cậu định làm gì rồi.

【Vợ ơi em định làm gì đó (hét lên)!! Vợ ơi vợ ơi, em đừng có mạo hiểm!】

【Bé yêu giỏi quá, nhưng mà mẹ lo lắm hu hu, bé yêu vốn nhát gan, nếu bị đám vật thí nghiệm trong khu nòng cốt dọa thì làm sao?】

【Mắt ngấn lệ, tui còn chưa nghĩ đến bước này, Nha Nha giỏi quá! Có cảm giác như nhìn thấy con nhà mình trưởng thành vậy, muốn để Nha Nha kết hôn với streamer ruột nhà tui ghê!】

001 cũng khen ngợi:【Ký chủ, ngài thông minh thật.】

Hệ thống Tình Yêu giơ tay tát nó một cái, chẳng suy nghĩ gì đã nói:【Thiếu chủ, không được.】

Căn phòng chìm vào im lặng.

"Không được cũng đâu còn cách nào." Nha Thấu mím môi, nói thầm: "Chẳng lẽ để toàn quân bị diệt à?"

Đúng là cậu hơi nhát thật, vừa sợ tối lại còn sợ độ cao, cậu không biết trong khu nòng cốt có những cái gì, mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sống lưng lạnh toát, tim đập như điên rồi.

Những người cùng vào đây với cậu ngoài Tạ Thầm ra thì còn hai thành viên cấp cao của khu Đông Nam nữa là Lâm Tiêu và Hạ Lục.

Cậu không thấy bọn họ ở đây nên có khả năng là tất cả đều đang trong khu nòng cốt rồi.

Tạ Thầm đưa cậu từ biển lên bờ, còn cho cậu đạo cụ, cục bông Nuốt Chửng mà Tạ Thầm cho vẫn còn trong túi áo cậu nè.

Thiếu niên đứng ở cửa, cúi đầu nhìn cục bông đang gật gà gật gù trong túi áo mình.

Nếu có thể, Nha Thấu muốn đưa tất cả mọi người ra ngoài trong khả năng của mình.

Nhưng muốn đánh thức bọn họ thì nhất định phải tiếp xúc với khu vực bí mật này của phó bản.

001 nói:【Lúc ngài gặp nguy hiểm, tôi sẽ lập tức dịch chuyển ngài ra ngoài.】

Nha Thấu nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn nhé."

Hệ thống Tình Yêu không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài lên tiếng:【Thiếu chủ nhớ bảo vệ bản thân mình cẩn thận.】

"Ừm ừm."

Nói xong cậu hít sâu một hơi, xỏ giày vào rồi đẩy cửa ra, lên quả cầu bay.

...

Lúc Nha Thấu đến căn cứ thì còn khoảng hơn 20 phút nữa mới tan tầm.

Xuống khỏi cầu bay, Nha Thấu trốn vào một chỗ kín đáo trước đã, sau đó mới sử dụng tấm thẻ biến hình kia.

Đôi tai màu xám trắng thò ra từ đỉnh đầu, cái đuôi cũng bị kẹt trong quần.

Quần đồng phục là loại khá bó sát, lúc này có thêm cái đuôi bông xù, trong phút chốc làm cậu thấy căng với khó chịu cực kỳ.

Mặc dù không thoải mái nhưng giờ không tiện cắt thủng cái lỗ đằng sau mông nên Nha Thấu đành cố nhịn đi đến cửa căn cứ.

Cậu giả vờ sợ hãi, hai tay giơ lên che lại hai cái tai trên đầu mình, mắt ướt sũng, hoảng hốt chạy về phía thang máy.

001 nhắc nhở:【Có người chú ý đến ngài rồi.】

Trước cửa căn cứ có camera giám sát, lúc thiếu niên có tai sói đột nhiên xuất hiện thì đã có người lập tức báo cáo lại tin tức của cậu cho cấp trên.

Bước chân Nha Thấu chạy không ngừng, vì hai chân cậu lúc này bắt đầu mềm nhũn ra rồi nên phải sải bước dài mới có thể che giấu nỗi bất an và sợ hãi trong lòng.

Đối mặt với điều chưa biết sắp ập đến, mặc dù đã tìm ra cách nhưng khi thực sự đối mặt thì vẫn sẽ khác.

Vẻ sợ hãi trên mặt cậu cũng không phải giả vờ hẳn, đôi mắt cậu đỏ hoe, diễn vai một thiếu niên bỗng phát hiện mình mọc tai sói nên hoảng loạn mất bình tĩnh.

Mãi Nha Thấu mới vào được thang máy, cậu chọn số tầng có B01 sau đó cúi đầu chờ đợi.

Đúng lúc cánh cửa sắp đóng lại thì một bàn tay trắng nhợt chen vào. Thiết bị cảm ứng của thang máy cảm nhận được liền từ từ mở ra.

Người đứng bên ngoài là một nghiên cứu viên mà Nha Thấu không biết, huy hiệu trước ngực có sáu góc, tay phải hắn lúc này đang để sau lưng không biết cầm thứ gì.

Thiếu niên mọc tai sói đứng trong thang máy, hai tay đang đè lên đôi tai bông xù trên đỉnh đầu.

Tai rất sạch sẽ, bên trong còn là màu hồng nhạt xinh đẹp, chuyển màu từ xám sang trắng khiến cậu trông mềm mại vô cùng. Lúc bị bàn tay đè xuống, lông xù còn nhô ra khỏi kẽ tay.

Tai sói rất đáng yêu, tự nhiên hơn nhiều so với thứ họ nghiên cứu, chỉ là...

Nha Thấu thấy rõ trong mắt nghiên cứu viên kia thoáng qua vẻ kinh ngạc khi trông thấy mình.

Quả nhiên là sáu góc, hành động rất nhanh chóng, hắn bước vào thang máy, trên người còn mang theo mùi thơm kỳ quái nữa.

Ngay khi ngửi thấy mùi thơm này, Nha Thấu cảm thấy choáng váng, sau đó cái gáy đau nhói, có chất lỏng lạnh buốt được tiêm vào trong cơ thể cậu.

Trước khi chìm vào bóng tối, Nha Thấu nghe thấy nghiên cứu viên nói:

"Chẳng phải cậu là người cá đuôi lam à?"

...

Trong bóng tối, cậu như nghe thấy tiếng sóng biển rì rào đã lâu không thấy.

Lần này hình ảnh hiện ra rõ ràng hơn rất nhiều so với trước.

Nha Thấu trông thấy mặt biển bao la vô tận, nhìn thấy đại điện hạ ở Tây bộ kia, còn nhìn thấy cả một cánh tay máy khổng lồ đang vươn về phía mình.

Bàn tay máy túm lấy người cá nhỏ đang hoảng hốt bỏ trốn, giữ chặt eo cậu rồi nhấc cả người cậu lên trên.

Vì tốc độ quá nhanh nên cơ thể uốn cong như không có xương, khiến Nha Thấu trông thấy cái đuôi cá màu lam ở nửa người dưới của mình qua mái tóc đen dài xõa tung.

Tới khi bị nhấc bổng lên khỏi mặt nước, con tàu đánh bắt khổng lồ hiện ra trước mắt cậu.

Cả người cậu bị cánh tay máy giữ lơ lửng giữa không trung, vì giãy giụa mà vảy trên đuôi cá bị cánh tay máy cọ rơi mấy cái, nhưng vẫn phản chiếu ra sắc màu lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ngoài con tàu ra thì còn có Trình Tư Niên đang đứng trên boong tàu mỉm cười nhìn cậu nữa.

Lần này thì cậu nghe thấy rõ ràng ——

"Cuối cùng cũng bắt được rồi."

Như sóng thần ập đến phá tan những hình ảnh khó khăn lắm mới gom lại được này, cậu chìm vào bóng tối lần nữa. 

Mà lần này, Nha Thấu lại nhìn thấy người đàn ông tóc có mái tóc màu ombre đen trắng kia, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất, nhưng lần này hắn không xoay người lại.

Cậu đã thấy người này tổng cộng hai lần, trên người hắn hội tụ đặc điểm của rất nhiều người, mà hơi thở trên người hắn khiến Nha Thấu vừa thấy xa lạ, lại vừa quen thuộc.

Trong bóng tối vang lên âm thanh máy móc ——

【Đinh—— 】

【Nhiệm vụ cá nhân 3: Tiến vào Cơ sở nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo (đã hoàn thành).】

【Phần thưởng nhiệm vụ đã phát, xin hãy kiểm tra.】

"Rào ——"

Nha Thấu cảm giác mình được bỏ vào trong nước, trong khoảnh khắc làn da tiếp xúc với chất lỏng lạnh buốt, rốt cuộc cậu cũng tỉnh.

Bộ đồng phục đã vô cớ biến mất. Cậu ngơ ngác nhìn mái tóc đen dài trôi nổi trước mặt mình, giơ tay nắm lấy tóc, khi sờ chạm tới gáy rồi mới chắc chắn đây là tóc mình.

Mái tóc ngắn của cậu giờ đã dài chấm eo, mềm mại trôi bồng bềnh trong nước.

Còn đôi chân thì đã biến thành một cái đuôi cá màu xanh lam.

Nha Thấu ngây ra, khó tin muốn duỗi tay sờ thử cái đuôi của mình.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói quen thuộc mang ý cười vang lên bên ngoài.

Nha Thấu quay đầu qua, thấy Trình Tư Niên đứng bên ngoài.

Trình Tư Niên đang nhìn người cá đuôi xanh lam trong trụ quan sát với ánh mắt dò xét.

Màu lam xinh đẹp cùng màu với đôi mắt của thiếu niên, trong chốc lát, Trình Tư Niên chưa tìm ra được từ ngữ nào để hình dung màu lam này.

Khác với những người cá khác, vảy màu lam không hề sắc bén, trông tròn tròn đáng yêu cực kỳ, nhìn là biết thời gian gần đây rất chịu khó ngâm nước.

Ở chóp đuôi là vây mỏng màu ombre lam hồng.

Điểm hồng ở chóp vây là đậm nhất, lúc đong đưa trong nước, cái điểm hồng nhỏ đó tựa như những vì sao đang rơi xuống, thu hút mọi ánh nhìn của người ta, không sao dời mắt nổi.

Bụng dưới phẳng lì, nơi riêng tư phía dưới được che đậy bởi một lớp vảy màu xanh lam nhạt hơn và nhỏ hơn những cái vảy xung quanh một chút, xếp cạnh nhau trông đáng yêu khủng khiếp.

Người cá phần lớn đều là tóc dài, mái tóc đen dài mọc ra sau khi tỉnh lại che khuất nửa thân trên trần trụi, chỉ có thể thấy làn da trắng như sữa lấp ló sau khe hở của tóc.

Cậu mới tỉnh nên tạm thời chưa phản ứng được, nghe thấy giọng Trình Tư Niên thì ngơ ngác quay đầu qua, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ sững sờ.

Cá con xinh đẹp trông còn hút mắt hơn cả lúc trước.

Trên đỉnh đầu còn có một đôi tai sói, Trình Tư Niên không biết tại sao cá con lại có tai sói, nhưng điều đó không khiến cá con bớt đẹp chút nào.

Mà lại, người cá có tai sói chẳng phải càng có giá trị nghiên cứu hơn sao?

【Tiên cá! Đây là tiên cá phải không!? Sao vợ đẹp quá vậy! Cho anh nựng tí với!?】

【Bụng dưới của vợ cũng đẹp ghê, cảm giác da mỏng dính ấy, nếu ăn no chắc sẽ phồng lên rõ lắm nhỉ? Muốn nhìn thử thứ bên dưới lớp vảy màu xanh nhạt kia quá.】

【Khỏi mong chờ đi, lúc trước Criller tẩy rửa giúp chỗ đó tiện thể vuốt ve mơn trớn, ông không thấy chỗ đó bị làm mờ à hu hu.】

【Cái đuôi đẹp ghê, trông khác hẳn với đuôi của Criller ấy nhỉ, có cảm giác sau khi Criller trông thấy thể nào cũng lật đuôi vợ lên bắt nạt, dù sao giờ vợ thành người cá thì cũng tính trưởng thành rồi mà không bị ấy thì lạ quá, mấy ông nói đúng không?】

【Chờ chút, vợ thực sự là người cá hả? (phản ứng chậm nửa nhịp), nhưng mà tóc hơi vướng nhỉ, muốn xem hai cái núm kia có phải cũng hồng hồng không.】

Thiếu niên đột nhiên biến thành người cá còn chưa quen lắm với cái đuôi, lúc nhìn thấy Trình Tư Niên, tai sói còn bất an run rẩy.

"Nha Nha." Trình Tư Niên gọi cậu một tiếng, giọng vẫn bình tĩnh: "Tai em sao thế?"

Nha Thấu nắm chặt tay, nước biển lạnh buốt, trái tim cậu cũng lạnh buốt: "Em không biết."

"Em về tới nhà xong đi tắm, ngủ dậy thì phát hiện mọc tai thú, em muốn đến tìm anh."

Cậu nói ngắt quãng lộn xộn, trước sau không liên quan lắm, có vẻ như thực sự hoảng sợ trước sự đột biến này.

Rất tin tưởng vị bác sĩ từng khám cho mình nên khi phát hiện cơ thể bất thường liền vội vàng chạy đến, ý thức được điều này, ý cười bên khóe môi Trình Tư Niên càng lúc càng tươi.

Bên tai là thông báo điểm thiện cảm của Trình Tư Niên tăng lên từ Hệ thống Tình Yêu, so với lần xem trước thì điểm thiện cảm của Trình Tư Niên bây giờ đã lên tới tận 80.

Nha Thấu lo lắng nhìn Trình Tư Niên: "Đây là đâu vậy? Sao em lại có đuôi cá?"

Nói xong cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh.

Khu nòng cốt rộng đến mức khó tưởng tượng, khác hẳn với khu nghiên cứu.

Có rất nhiều trụ quan sát, ánh sáng màu lam mờ tụ lại một chỗ với nhau khiến khu vực này lúc không bật đèn trông âm u vô cùng.

Cũng chính lúc này, đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên, Nha Thấu hoảng hốt quay đầu lại nhìn, tìm nơi vừa phát ra âm thanh.

Thì trông thấy một người cá đẫm máu.

Là một người cá giống cái, xương trong đuôi cá bị róc ra ngoài, cô nằm trên mặt đất gào lên tiếng kêu cứu cuối cùng.

Mà đám nghiên cứu viên vây quanh đều mang vẻ mặt vô cảm, kéo cô trở lại phòng giải phẫu.

Đằng sau cánh cửa kia còn đầy rẫy những người cá không rõ sống chết.

Xung quanh không chỉ có người cá mà còn có đủ loại sinh vật dị hình bị bọn họ làm đông lại trong khoang, còn kinh khủng hơn cả những gì Nha Thấu thấy trước đó.

Nơi này có rất nhiều thứ giống như con nhện người trên đảo hoang.

Trình Tư Niên thì đã quá quen với hoàn cảnh nơi đây rồi: "Đây là khu nòng cốt của căn cứ, mà..." Gã tạm dừng: "Nha Nha vốn là người cá mà, có đuôi cá chẳng phải rất bình thường sao?"

"Mặc dù hơi sớm nhưng cũng không ngoài dự liệu lắm."

Người cá có đuôi cá cũng giống như con người có đôi chân vậy, mùi hương tự nhiên trên người cá nhỏ trong trụ quan sát trước mặt này từ khi trưởng thành lại càng nồng đậm hơn, là mồi nhử bắt sinh vật biển trời sinh, không uổng công lúc trước căn cứ đã tốn bao tâm huyết để bắt lên.

Cho nên lần trước gã mới cố ý dẫn thiếu niên ra biển, chuẩn bị bắt thêm mấy con người cá về.

Người cá thì đến thật, nhưng con người cá đuôi vàng chuyên đánh vào mặt gã kia, còn cả con người cá đuôi bạc nữa...

Vẻ mặt luôn ngụy trang cẩn thận của Trình Tư Niên thoáng hiện lên vẻ méo mó, giờ nghĩ tới con người cá đuôi bạc kia là xương sườn gã lại đau âm ỉ.

Mặt Nha Thấu trắng bệch, nước mắt rơi ra biến thành ngọc trai, từ từ rơi xuống đáy trụ quan sát.

Trình Tư Niên lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng, chẳng qua không biết thật giả thế nào: "Đừng khóc."

"Anh sẽ giết em à?"

Vừa mới trông thấy người cá bị róc xương xong, giọng thiếu niên run rẩy không thôi, cậu trốn sau đám rong biển, ánh mắt ngập vẻ sợ hãi.

"Sao lại thế được? Anh rất thích Nha Nha nên sẽ không làm gì Nha Nha đâu." Trình Tư Niên dịu dàng nói: "Chỉ cần Nha Nha ngoan ngoãn thôi."

Đương nhiên gã sẽ không làm gì Nha Thấu hết, cậu chính là mồi nhử để dụ con Vương người cá kia lên bờ.

Không biết Trình Tư Niên đã làm gì trên cái trụ quan sát này mà đáy trụ quan sát bỗng nâng lên, sau đó có hai người máy tới khiêng cậu đi về phía căn phòng trung tâm, cũng là căn phòng lớn nhất ở đây.

...

Trong phòng không bật đèn nên cái vảy màu bạc trong lồng thủy tinh ở chính giữa rất lấp lánh.

Chỉ là sau khi bật đèn lên, cái vảy bạc đó đã trở nên nhạt hơn rất nhiều.

Vảy bạc không to lắm, nhìn giống như được nhổ từ trên người một người cá còn bé xuống.

Vảy của người cá trong mấy thiết bị xử lý bên cạnh đã ngả màu xám, cũng đều nhỏ xíu.

Từ màu bạc biến thành màu xám, từ màu vàng biến thành màu xám, Nha Thấu lập tức nghĩ tới Criller bé từng bị nhổ vảy.

Mùi trên mảnh vảy đều bị ngăn cách bên trong lồng thủy tinh.

Nha Thấu vô thức bám sát vào thành trụ quan sát, chưa dùng kỹ năng thiên phú vội.

"Tò mò lắm à?"

Trong mắt Nha Thấu thoáng hiện vẻ mờ mịt: "Sao lại để vảy ở đó?"

Có lẽ do trạng thái ngây thơ của thiếu niên, hoặc trong nhận thức của Trình Tư Niên thì thiếu niên đã bị gã thôi miên rồi, lại hoặc là do thiếu niên giờ đã biến thành người cá không thể thoát khỏi sự khống chế của gã nữa nên Trình Tư Niên kiên nhẫn hơn hẳn bình thường.

Gã bước tới mở lồng thủy tinh ra, mùi trên mảnh vảy lập tức tràn ra ngoài.

Trong chớp mắt Nha Thấu có ảo giác rằng mình cảm giác được năng lực "Ảo Ảnh" của Criller có trên mảnh vảy này.

"Vì anh muốn xây dựng nên thế giới trong huyễn tưởng." Trình Tư Niên đóng lồng thủy tinh lại: "Mà đây là thứ quan trọng nhất."

"Lúc trước Nha Nha không muốn nói cho anh biết chuyện đã xảy ra khi em rơi xuống biển, vậy để anh đoán xem nhé?"

"Em đã gặp Vương người cá phải không?"

Nha Thấu sửng sốt.

"Dù sao người cá nhỏ mới trưởng thành cũng là bảo vật, tuy phản ứng trong mùa sinh sản không rõ ràng nhưng mùi hương tự nhiên trên cơ thể em lại rất thu hút người cá đã trưởng thành lâu rồi."

Trình Tư Niên xoa cằm, càng nghĩ càng thấy có khả năng, cũng hiểu ra tại sao lúc rơi xuống nước con người cá đuôi bạc kia lại đánh mình.

"Người chiến thắng cuối cùng là Vương người cá phải không?"

"Em giao phối với nó rồi à? Giao phối trong mùa sinh sản dài nhất sẽ kéo dài năm ngày, nếu Nha Nha là giống cái thì kiểu gì cũng sẽ mang thai nhỉ?"

Trình Tư Niên nhìn chằm chằm vào người cá nhỏ trước mặt mình, đôi mắt màu lam hiện lên vẻ kinh hoảng, còn xấu hổ cắn môi, giờ gã rất hối hận vì đã đích thân đưa cậu ra biển vào ngày cậu trưởng thành.

Đoán cũng đúng mà cũng không đúng.

Nha Thấu mấp máy môi, mấy lần muốn mở miệng, trong lòng đã đấm cho Trình Tư Niên mấy cái rồi.

Tí nữa nhất định phải bảo anh trai đánh gã!

Cậu không tiếp lời không có nghĩa là Trình Tư Niên sẽ không nói tiếp: "Thực sự hối hận vì đã để em ra biển vào ngày trưởng thành."

Nhưng vô tình dụ được con Vương người cá gã muốn thì cũng là lựa chọn không tệ.

Chỉ cần Nha Thấu ở đây, Criller chắc chắn sẽ đến.

Trình Tư Niên đeo găng tay vào, rút một phần nước biển trong trụ quan sát ra, sau đó chuẩn bị chuyển ống nước biển có chứa mùi của người cá nhỏ Nha Nha cho người ở trên biển thông qua thiết bị nào đó.

Chỉ có điều mấy ngày nay thiết bị này hoạt động không tốt lắm, chuyển mấy lần rồi mà đều không thành công, trong mắt Trình Tư Niên lóe lên vẻ bực bội: "Em ở đây, anh đi chuyển đổ rồi quay lại."

Nói xong thì xoay người bỏ đi.

Lời giải thích đột ngột dừng lại, chỉ còn cách bí mật một bước cuối cùng.

Cái thiết bị hỏng kia biến mất khỏi tầm mắt Nha Thấu, mà mảnh vảy bạc cũng không còn sáng như lúc mới vào nữa.

Lúc cửa đóng lại, Nha Thấu lập tức tỉnh táo.

Tuy vẫn còn hơi căng thẳng nhưng vẻ mơ hồ giả vờ ra lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Cậu nhìn cái vảy kia chăm chú, lại nghiêng đầu nhìn về phía cái vảy xám xịt đã mất đi ánh bạc, cảm thấy có chút hoang đường.

Mục đích của Trình Tư Niên là dùng cậu để dụ Criller, dụ Criller đến để làm gì?

Màu của cái vảy bạc đã nhạt xuống, không đến mấy ngày nữa sẽ biến thành màu xám, đây có phải là cái mà Trình Tư Niên bảo "không còn đủ thời gian nữa" hay không?

Cậu muốn ra khỏi trụ quan sát nhưng không biết làm sao để chuyển đổi về hình thái con người, cũng chưa thạo cách điều khiển đuôi cá, cậu thử đập cái đuôi vào vách thủy tinh nhưng nó chẳng nhúc nhích tí nào.

Tiếng mở khóa vang lên phía sau, bóng dáng Tạ Thầm xuất hiện ngoài cửa.

Ánh mắt hắn rơi vào người cá nhỏ đang quẫy đuôi đập vách thủy tinh trong trụ quan sát, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Do động tác mạnh nên tóc không che khuất được chỗ kia nữa.

Vành tai Tạ Thầm đỏ bừng, hình ảnh vừa trông thấy không ngừng hiện lên trong đầu.

Hóa ra màu hồng thật.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com