Vì Tán Em Gái Đại Ca Hắc Đạo, Tôi Ngày Ngày Nịnh Hắn

Chương 1:



Tôi xuyên không vào một tiểu thuyết xã hội đen.

Tin vui: Tôi là nam chính của truyện.

Tin x/ấu: Nhân vật này mới 19 tuổi, là tên nhuộm đầu vàng khè, bỏ học giữa chừng lang thang đầu đường xó chợ, chẳng làm được trò trống gì ngoài kỹ năng tán gái siêu đỉnh.

 

Đúng cái thứ bỏ đi ấy lại được Hác Dận Niên - đại lão t/àn b/ạo nhất truyện để mắt tới chỉ vì mấy câu xạo chóa. Hắn đích thân nhặt tôi từ đống rác về tổ chức xã hội đen.

 

Nhưng từ khi nhập hội, mấy đàn em khác gh/en tị vì tôi được đại ca sủng ái, ngày ngày b/ắt n/ạt đàn áp. Hác Dận Niên thấy tôi chỉ là tên gà mờ ba hoa, cũng lười ra tay c/ứu giúp, mặc kệ tôi bị ứ/c hi*p.

 

Trong nguyên tác, tình cảnh này kéo dài ba năm.

 

Mở màn địa ngục vậy mà hệ thống còn đòi tôi ở lại chờ tiểu thư hắc đạo cũng chính là em gái Hác Dận Niên về giải c/ứu?

 

Tôi hoảng hốt hỏi: "Cô ấy còn bao lâu nữa thì về?"

 

Hệ thống: [Đại tiểu thư bị Hác Dận Niên đưa sang Đức du học, nay đã sang năm thứ ba rồi đó nha~]

 

Tôi: "..."

 

Cô ấy còn về được không?

Hệ thống sợ tôi t/ự s*t ngay tại chỗ, đành chỉ cho tôi con đường sống.

【Đại ca khét tiếng nhất Hải Thành là Hác Dận Niên, nếu chủ nhân không muốn bị b/ắt n/ạt, hãy đến nịnh nọt hắn đi~】

Nó vừa nói xong liền ném cho tôi một cuốn "Sổ tay nghệ thuật tán tỉnh chuyên nghiệp".

Ha ha.

Trang Yến này bôn ba giang hồ hai mươi năm, chỉ có người khác theo đuổi tôi, si mê tôi... Nhưng tôi thì sao chứ?

Trước đây tôi kh/inh thường không thèm để ý, giờ đây tôi phải học từng chữ một! Đúng là quả báo.

Đến rồi thì phải giữ mạng.

Sau khi dốc hết sữa mẹ để học thuộc 2000 cách tán tỉnh, tôi cảm thấy mình đã thành cao thủ.

Nhưng sau cả tháng đêm khuya mang đồ ăn, sáng sớm đưa điểm tâm, đ/á/nh nhau làm bia đỡ đạn cho đại ca... Hắn vẫn lạnh như băng.

Mặt hắn lúc nào cũng đờ đẫn nhìn tôi như xem trò hề, tâm trạng không vui liền phán một chữ "Cút".

Rồi tôi lại bị lũ tiểu đệ kéo ra ruộng ngô cạnh trường đ/ấm cho tơi bời, tranh cơm với chó ngao Tây Tạng.

Đêm đêm gặm xươ/ng thừa của cún, nước mắt tôi chảy ngược vào tim.

Theo nguyên tác, Hác Dận Niên tính tình lạnh lùng đa nghi, hiện tại chỉ quan tâm đến em gái ruột Hác An Nguyên.

Nhưng dù là fan cuồ/ng em gái, hắn vẫn đ/á cô ấy ra nước ngoài, ba năm năm năm không đoái hoài.

Muốn lay động kẻ này, khó như lên trời.

Nhưng làm chó săn chung tình, tôi là dân chuyên nghiệp.

Kiên trì một tháng không kết quả, tôi vẫn tiếp tục nịnh - ăn đò/n - nịnh - ăn đò/n...

Cuối cùng trời xanh cũng mở mắt.

Một đêm đen như mực.

Cơ hội của tôi, đã tới!

Tối hôm đó, Hác Dận Niên xảy ra xung đột với băng đảng đối thủ bên kia đường.

Lũ kia dám xúc phạm Hác An Nguyên, chạm đúng chỗ nghịch lân khiến hắn đ/á văng bàn ăn, dẫn mấy đứa đàn em xông thẳng ra bến cảng quyết chiến.

 

Ai ngờ đối phương giả heo ăn thịt hổ, lén bố trí cả trăm tên lì lợm phục kích sẵn ở bến.

Hác Dận Niên trúng kế bị trọng thương.

 

Chính lúc nguy nan ấy, tôi lao tới bến cảng.

Hai tay cầm khẩu sú/ng giả, từ trời cao nhảy xuống gào thét: "Gi*t! Gi*t hết bọn chúng!".

 

Vung sú/ng đồ chơi b/ắn lo/ạn xạ một trận, lũ đối thủ ban đầu cúi đầu né đạn, chợt nhận ra hàng giả liền vung d/ao phay xông tới.

Hác Dận Niên tỉnh táo lại, đón lấy khẩu sú/ng thật tôi vừa c/ầu x/in hệ thống, bắt đầu phản kích.

 

Giữa cảnh hỗn lo/ạn, m/áu me nhuộm đỏ bến tàu.

Tôi giả đi/ên giả dại thoát nạn, sau khi Hác Dận Niên phá vây, liền cười hềnh hệch xông ra xin thưởng: "Nè đại ca, em đỉnh chứ...".

 

Hác Dận Niên phẩy vệt m/áu trên cằm, đôi mắt âm tà như vực thẳm khẽ nhếch mép, bất ngờ chĩa nòng sú/ng vào trán tôi:

"Tối nay hội nghị tông môn được bí mật, sao mày biết tao ở đây?"

 

Ch*t cha, đâu thể nói do hệ thống được...

"Kịch bản anh hùng c/ứu mỹ nam tự diễn hay lắm, thằng nhóc tóc vàng."

 

Hắn không cho tôi kịp bịa chuyện, nhét nòng sú/ng vào miệng tôi định bóp cò!

 

Nhưng...

Nam chính toàn năng sao có thể ch*t thảm thế? Tất nhiên là không.

 

Đúng lúc sinh tử, phía sau Hác Dận Niên bỗng có tên đối thủ cầm d/ao đứng dậy, vung mạnh về phía động mạch cổ hắn!

 

Xoẹt!

 

Một vệt m/áu tóe lên như pháo hoa.

Hác Dận Niên gi/ật mình nhìn m/áu trên tay: "Mày..."

 

Tôi nuốt trộng vị tanh trong cổ họng.

Bắt chước hình ảnh trong sổ tay tán tỉnh, nhe răng ra vẻ tình si: "Đại ca... giờ tin em chưa? Khụ khụ... Anh cười một cái, em đổi mạng cũng được..."

 

Má, đa nghi thì sao?

Cứ dâng cả mạng sống lên, tin là hắn chắc luôn!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com