Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 36



Khu biệt thự Hương Tuyền dựa lưng vào núi Phong, đối mặt với sông đào bảo vệ thành, sau hơn nửa thế kỷ mở rộng, vùng ngoại ô xa xôi đã vào khu đô thị, tuy nhiên, khu công viên chỉ có mười lăm hộ gia đình với diện tích 50 mẫu, ở trong phố xá sầm uất cũng tự thành một mảnh phong cảnh. Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ Diệp, trong khu công viên ngày thường yên tĩnh nay tại hết sức náo nhiệt, bởi vì bà cụ thích đại biểu cho Diệp Thị làm từ thiện nên ngoại trừ khách quý đến chúc thọ, còn có không ít phóng viên.

Lúc Diệp Thù Yến đến đây, quản gia Trương bước nhanh ra đón, mở ra lối đi ngầm trong nhà để Diệp Thù Yến lái xe thẳng vào trong, nhưng Diệp Thù Yến chỉ để cho tài xế dừng xe ở chỗ đậu xe bên ngoài, hiển nhiên không có ý định ở lâu.

Quản gia thở dài, cũng không nói gì, chỉ tươi cười chào đón: “Đại thiếu gia, Đường tiểu thư.”

Lúc chào hỏi với Đường Noãn, trong ánh mắt quản gia không tự giác mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và đánh giá kỹ, xem ra chuyện cô không phải con gái nhà họ Đường đã truyền ra cho tất cả mọi người đều biết.

Ngay cả quản gia nhà họ Diệp cũng có thái độ như vậy, thì thái độ của người bên trong có thể tưởng tượng được.

Đường Noãn âm thầm hít một hơi, ra vẻ không nhìn thấy thần sắc của đối phương, nở nụ cười dịu dàng định đi theo Diệp Thù Yến vào trong, dù sao hôm nay chắc chắn sẽ không dễ chịu, bất cứ giá nào, chân trần không sợ đi giày, có thể bỏ qua một người thì cứ bỏ qua.

Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó giơ cánh tay về phía cô.

Đường Noãn sửng sốt, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Thù Yến, nhưng lúc này trong đầu chỉ có thể nghĩ các loại như : “Anh Thù Yến muốn là chỗ dựa cho mình sao?”

: “Anh Thù Yến thật sự quá tốt”. “Mình yêu anh ấy” , thật sự là thống khổ không chịu nổi.

Diệp Thù Yến nghe những lời không đúng sự thật này, nhịn không được liếc cô một cái, rõ cô là người đầu tiên ghét bỏ anh, trong nháy mắt này anh tình không muốn quan tâm tới cô. Nhưng mà Đường Noãn đã nhanh chóng khoác tay anh, tránh nặng tìm nhẹ đã là bản năng của cô, nếu Diệp Thù Yến đã chịu làm chỗ dựa cho cô, thì ít nhất hôm nay sẽ không có ai dám nói lung tung trước mặt cô, cô cũng không phải là người tìm ngược.

Diệp Thù Yến nâng tay kia lên, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô một cái, có lẽ là do bình thường anh đã lạnh lùng quen rồi, động tác này có vẻ có chút thân mật, hơn nữa nhẫn đính hôn cực lớn trên ngón giữa hai người chạm vào nhau, hòa lẫn dưới ánh mặt trời, có thể làm mù mắt người khác. Động tác Đường Noãn dừng lại, sắc mặt ửng đỏ - nghẹn lời.

[A a a! ! ! Vì sao anh ấy lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy! -- Chẳng lẽ đã phát hiện ra điểm tốt của mình rồi sao?]

Không hiểu sao Diệp Thù Yến lại cảm thấy câu cuối cùng của cô đáng ra phải là: [Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao?]

Nhìn bộ dạng cô suy nghĩ trong lòng mà cũng phải làm ra bộ dạng nín thở trong lòng, tâm trạng Diệp Thù Yến lại tốt hơn không ít. Dưới đủ loại ánh mắt kinh ngạc, hai người cứ như vậy đi vào đại sảnh náo nhiệt nhất.

Bà cụ Diệp phúc hậu trắng mập, mặc một bộ trang phục nhà Đường màu đỏ thẫm thêu hoa văn mẫu đơn, ngồi ở trên ghế sô pha của chủ nhà, thoạt nhìn cao trọng quyền quý, xung quanh đều là người chúc thọ, chọc cho bà cụ cười không ngớt miệng. Tính chất của bữa tiệc này không giống với tiệc sinh nhật lần trước của Giang Miểu, những người có tư cách tham dự sinh nhật của bà cụ Diệp phần lớn đều là những người nổi bật trong giới, những người trẻ tuổi đến đây cũng đều là những tinh anh nổi bật, cách nói chuyện vô cùng thông minh.

Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thù Yến và Đường Noãn vẫn làm cho phòng khách yên tĩnh một lúc, từ ánh mắt kinh ngạc không che giấu được của mọi người, Đường Noãn biết lần này không chỉ vì khí chất lạnh như băng của Diệp Thù Yến mà còn vì thái độ thân mật trước nay chưa từng có của anh đối với cô.

Diệp Thù Thần ngồi bên cạnh bà cụ phản ứng trước, đứng dậy cười nói: “Anh cả, anh đến rồi.”

Đường Noãn không khỏi nhìn về phía anh ấy, làm vai nam chính trong sách, diện mạo Diệp Thù Thần hiến nhiên là tuấn mỹ phi phàm, so với Diệp Thù Yến lạnh như băng, khí chất của anh ấy lười biếng, cho dù có là trường hợp chính thức như này, anh ấy cũng chỉ mặc bộ âu phục màu lam nhạt thêu vân mây, cà vạt lỏng tẻo buộc ở dưới cổ, rất có hương vị lưu manh ngõ ngược.

Hơn nữa lúc cười với người khác, sức hấp dẫn của đôi mắt phượng thâm thúy của nhà họ Diệp lập tức trở nên hoàn mỹ.

Trong sách, mặc dù quan hệ của Diệp Thù Yến với mẹ kế không tốt, nhưng trước khi Diệp Thù Thần thích Giang Miểu, quan hệ của hai anh em cũng không tính là quá tệ.

Ánh mắt Đường Noãn lại không khỏi rơi vào người Giang Miểu đang ngồi bên cạnh bà cụ, đáy mắt đối phương còn lưu lại ý cười, hiển nhiên vừa mới bị Diệp Thù Thần chọc cho vui vẻ.

Hiển nhiên, hai người đã từng gặp mặt, chỉ là không biết Diệp Thù Thần có động lòng với Giang Miểu hay không, lần trước Giang Miểu rơi xuống nước, hình như là Diệp Thù Thần cứu cô ra...

Rất nhanh nghi hoặc của cô đã được giải đáp.

Bà cụ Diệp từ ái vẫy tay với Diệp Thù Yến: “Thù Yến, mau tới đây, bà nội đã lâu không gặp cháu.”

Quở trách: “Cả ngày chỉ biết bận rộn với công việc, cũng không biết về thăm nhà.”

Biểu cảm của Diệp Thù Yến không thay đổi, dẫn Đường Noãn đi tới trước mặt bà cụ Diệp: “Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

Quản gia phía sau ăn ý dâng một cái hộp gỗ Đàn Hương cùng một hộp lụa vàng thật to lên. Trước giờ Diệp Thù Thần chưa bao giờ xen vào chuyện của Đường Noãn, nhìn bọc lụa vàng trên bàn, đùa giỡn nói: “Bà nội, thoạt nhìn quà năm nay cô Đường tặng có tâm hơn nhiều, không lẽ là ngọc Phật nữa chứ?”

Anh ấy cười như thường, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt, người nào đang ngồi ở đây không phải là nhân tinh, lập tức có người phụ họa cười nói: “Năm kia là bùa bình an khai quang, năm ngoái là kính bát quái khai quang...”

Người kia nói tới đây, một câu hai nghĩa: “Năm nay à, quả thật tạm thời nên tới ôm chân Phật.”

Tất cả mọi người che miệng nở nụ cười, không phải ôm chân Phật thì là gì? Nếu không ôm thì hôn sự tốt như vậy sẽ không còn, nhưng cho dù có ôm, sợ rằng cũng vô dụng, chỉ là giãy c.h.ế.t mà thôi.

Diệp Thù Yến khẽ nhíu mày, cho dù không cần nghe tiếng lòng của mọi người cũng có thể cảm nhận được ác ý đập vào mặt, anh nhìn Diệp Thù Thần một cái, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Đường Noãn bên cạnh cười dài nói: “Cũng không phải tạm thời, đã ôm một năm rồi.”

“Năm ngoái sau đại thọ bà nội, tôi đã bắt đầu chép kinh Phật, hơn một tháng trước mới vừa chép xong, đã cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày trước Phật ở chùa Đại Tướng Quốc, ngày hôm qua mới cầm về, chúc bà nội bình an vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”

Cô nói xong, tất cả mọi người sửng sốt, bà cụ Diệp co rút khóe miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. [Ha ha, suy nghĩ nhiều quá đi, thật sự là tự cao tự đại, cho dù có ôm chân Phật cũng không đến lượt ôm cỏ đầu tường này, nghĩ đẹp lắm, nếu mình thật sự có tiền đi mời ngọc phật, mình cũng… sẽ tặng cho anh Thù Yến nhà mình.]

Lời đằng sau là bị bắt đổi lời, Diệp Thù Yến đoán chắc rằng cô sẽ giữ lại cho mình chứ? Đáng tiếc có anh ở đây, cô không thể nghĩ thế được. Chẳng biết vì sao Diệp Thù Yến cảm thấy cô có chút đáng thương, cho nên mới nói, biết quá nhiều cũng rất thống khổ. Đường Noãn đương nhiên không thể chỉ làm cho mình thống khổ, cô cúi người mở vải lụa vàng ra, lộ ra trọn bộ kinh thư, còn vô cùng tự nhiên gọi quản gia: “Chú Trương, chú rửa tay mời kinh thư này đến phòng bà nội đi, cũng không tiện để chung với những thứ tầm thường này.”

Mọi người: . . .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com