Kể từ cái ngày nàng chính thức trở thành phi tử của đại hoàng tử, dì của nàng đã không thể nào giấu được nụ cười mãn nguyện trên môi.
Đến khi nàng được chính thức sắc phong làm hoàng hậu, bà lại càng thêm phần phấn khởi, vui mừng, đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để có thể xử lý đám kẻ thù cũ của mình.
Còn về phía Tạ gia, thì bọn họ đã vội vã tìm cách đuổi Tạ Cửu Lang ra khỏi hoàng thành.
Bọn họ chỉ sợ rằng, một ngày nào đó bệ hạ bỗng dưng nhớ tới hắn, rồi sẽ lập tức mang hắn ra để xử tử.
Mà nàng, với cái thân phận một người đàn bà đã ba lần tái giá lại được lập làm hoàng hậu, cuộc sống của nàng cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Trên khắp chốn triều đình thì người ta lại bắt đầu gây chuyện tuyển chọn tú nữ, rồi lại náo loạn cả lên vì không có đích trưởng tử kế vị.
Ai ai cũng đều đang nhăm nhe, dòm ngó cái vị trí hoàng hậu của nàng.
Thế nhưng, mỗi một lần Trần Huyền Sách có ý định muốn nạp thêm phi tần, thì các vị tú nữ xinh đẹp vừa mới đến gần hắn.
Liền lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Vị quốc sư đáng kính lại phán rằng, Trần Huyền Sách trời sinh ra đã không thể nào gần gũi được với nữ sắc.
Nếu như không phải nàng đã biết rõ mười mươi rằng vị quốc sư đó cùng với Trần Huyền Sách đang có âm mưu gì đó với nhau, thì có lẽ nàng cũng đã thực sự tin vào những lời lẽ đó rồi.
Vị tân phu quân của nàng, Trần Huyền Sách, lại càng ngày càng ra sức hành hạ nàng.
Nàng cảm thấy hối hận vô cùng.
Tại sao nàng lại tự mình chuốc lấy khổ sở như vậy cơ chứ.
Trong cơn ngái ngủ triền miên, nàng bỗng dưng nhớ lại biết bao nhiêu là chuyện cũ đã qua.
Năm đó, khi nàng bị Tạ Cửu Lang nhẫn tâm từ hôn.
Tổ mẫu đã một mực bắt nàng phải xuống tóc để xuất gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân nàng nhất quyết không chịu.
Đêm hôm đó, bà v.ú già hầu cận bên cạnh tổ mẫu đã tìm đến, rồi ra lệnh cho nàng phải tự sát.
Tấm lụa trắng oan nghiệt đã quấn chặt quanh cổ nàng hết vòng này đến vòng khác.
Nếu như không phải nhờ mẫu thân có linh cảm chẳng lành, mà kịp thời chạy đến cứu giúp, thì có lẽ nàng đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Về sau này, mẫu thân nàng trong tình thế bất đắc dĩ, đã phải đưa nàng đi thật xa.
Bà đã gửi gắm nàng đến nương nhờ bên ngoại tổ phụ…
Những ngày tháng ấy, có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
Cho đến tận khi, vị phu quân yêu dấu của nàng đột ngột qua đời.
Bà bà mẹ chồng ngoài miệng thì luôn bảo nàng nên xuất gia đi tu, nhưng thực chất lại luôn bóng gió ám chỉ, muốn nàng phải tuẫn táng theo chồng để giữ gìn cái gọi là thanh danh gia tộc.
Nàng không muốn làm như vậy.
Nàng không muốn phải chết, mà cũng chẳng hề muốn phải xuất gia.
Vậy nên, trong khoảng thời gian phải đến Phật đường để làm việc, chỉ trong vòng có bảy ngày ngắn ngủi, nàng đã thành công quyến rũ được một vị đệ tử tục gia vô cùng anh tuấn, khôi ngô.
Sau đó thì sao nữa.
Cảnh tượng đám thúc bá trong nhà tranh giành tài sản ngay khi phu quân nàng còn chưa qua được bảy ngày đầu, vẫn cứ mãi ám ảnh trong tâm trí nàng.
Nàng không muốn cả cuộc đời mình cứ mãi bị trói buộc ở cái nơi đó, nàng cũng đã sớm biết rõ chuyện ả A Anh kia bày mưu tính kế để hãm hại mình.
Nàng biết rằng, chính ả ta là kẻ đã đứng đằng sau xúi giục Tạ Cửu Lang, cố tình làm loạn chuyện từ hôn ngay trước ngày thành thân.
Chính ả đã đẩy nàng đến bước đường này.
Chỉ cần một bát nước hồng hoa đơn giản, cũng đã có thể dễ dàng đoạt đi sinh mạng của ả ta.