Nàng thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn hắn một cái.
“Mạnh gia ta từ trước đến nay dạy con vốn dĩ là như vậy.”
“Nếu như ngài cảm thấy ta là kẻ độc ác, vậy thì ngài cứ tự mình mà dạy dỗ chúng đi.”
Tạ Cửu Lang tức giận đến tím cả mặt mày, vội vàng ôm lấy đứa trẻ rồi tức tối bỏ đi.
Hai đứa nhỏ còn lại cũng khóc lóc, líu ríu chạy theo sau.
Nha hoàn hầu cận bên cạnh nàng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Thưa phu nhân, cớ sao người lại phải bận tâm giúp đỡ bọn họ làm gì cho mệt lòng chứ.”
Nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng. “Dù sao thì ta cũng đã làm mẹ người ta rồi, không nỡ lòng nào mà nhẫn tâm được.”
Mẫu thân của chúng vốn dĩ chẳng phải là người xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận của chúng vốn đã khó xử lắm rồi.
Nếu như bây giờ lại mất đi sự yêu thương, che chở của phụ thân.
Thì ba đứa trẻ đáng thương này, ở trong Tạ phủ sẽ phải sống một cuộc đời vô cùng khổ sở, cơ cực.
Huống hồ chi, đã có kẻ đứng đằng sau xúi giục chúng nó tìm đến đây để khiêu khích nàng.
Dẫu cho nàng chẳng hề có ý muốn làm một vị chủ mẫu tốt đẹp gì cho cam, nhưng một khi đã có kẻ dám nhắm vào nàng, thì nàng cũng sẽ thuận thế mà tra xét cho ra nhẽ.
Kết quả là, nàng lại tra ra được ả thị thiếp đang mang thai ở bên cạnh Tạ Cửu Lang.
Ả ta trước đây đã từng giả vờ bị sảy thai, rồi đổ tội hãm hại cho nàng.
Tạ Cửu Lang khi ấy còn từng tìm đến tận nơi để trách mắng nàng một trận.
Để có thể giải quyết dứt điểm mọi phiền phức một lần cho xong.
Nàng liền ra tay hạ độc Tạ Cửu Lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lập tức rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Một đám thị thiếp trong phòng nhao nhao khóc lóc thảm thiết.
Nàng chỉ lạnh lùng nói thẳng một câu.
“Kẻ nào sau này còn dám có ý đồ toan tính gì đến ta nữa, thì lần sau ta sẽ hạ độc cho c.h.ế.t luôn.”
“Cùng nhau thủ tiết cho vui, dù sao thì ta cũng đã từng làm quả phụ rồi, cũng quen rồi.”
Đám thị thiếp nghe thấy vậy, ai nấy đều sợ hãi đến nỗi im lặng như tờ, không dám hó hé nửa lời.
Nàng lại tranh thủ khoảng thời gian trước khi Tạ Cửu Lang tỉnh dậy, đem ả thị thiếp đang mang thai kia gửi đến một trang viên hẻo lánh.
“Nếu như không muốn đứa trẻ này vừa mới sinh ra đã khắc c.h.ế.t phụ thân của nó, thì hãy ngoan ngoãn mà nghe lời ta.”
7
Đám thị thiếp cuối cùng cũng đã hoàn toàn an phận.
Thế nhưng, những ngày tháng của nàng lại càng thêm phần sóng gió, trắc trở.
Người mà nàng đã từng “mượn giống” năm xưa, bỗng dưGng lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Hóa ra, hắn chính là vị hoàng trưởng tử mà bệ hạ đã gửi gắm để nuôi dưỡng tại một ngôi chùa Phật tự hẻo lánh.
Khi xưa, sau khi nàng đã chơi chán rồi thì liền nhẫn tâm đá hắn đi không thương tiếc.
Nàng cứ ngỡ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại hắn nữa.
Vậy mà trong một buổi yến tiệc linh đình ở trong cung, ánh mắt của hắn cứ liên tục liếc nhìn về phía nàng.
Sau đó, hắn còn không ngừng đuổi theo nàng khắp mọi nơi, cố tình chặn đường nàng lại.
Thậm chí, hắn còn lấy ra cả những vật dụng tùy thân mà nàng đã từng tặng cho hắn.
Hắn cố gắng ép nàng phải thừa nhận đoạn tình cảm đã qua năm xưa giữa hai người, lại còn một mực muốn nhận đứa con gái của nàng chính là con của hắn.