Chuỗi ngày sau đó, Tiểu Niệm từ kinh hoảng cho đến dần quen thuộc. Mỗi khi bé nói ba không có ở đây, nét mặt của mẹ sẽ đau khổ, nhưng khi bé phối hợp, tưởng tượng ba ở bên cạnh, mẹ sẽ thật vui vẻ. Cho nên, Tiểu Niệm dần quen việc giao tiếp với khoảng hư không, quen với việc tự tưởng tượng ra người ba chưa bao giờ thấy mặt, và dần quen với việc mẹ luôn nói chuyện một mình.
Tiểu Niệm nắm chặt bút màu trên tay, gương to đôi mắt nhìn mẹ chạy qua chạy lại giữa nhà khách và nhà bếp.
Bé biết một chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Mẹ sẽ mỉm cười nói với bé, những món ăn trên bàn đều là ba làm, nhưng thực tế mẹ đã vất vả thế nào khi làm hết thảy những việc đó.
Tiểu Niệm chẳng biết người ba mà mẹ luôn dạy bé phải gọi một tiếng *ba Miên* giờ ở nơi đâu, ba có như lời mẹ nói là đi làm xa, rất lâu mới trở về, bé chỉ biết, mẹ thực sự rất thương ba, nếu không, mẹ sao có thể tự vẽ ra toàn bộ câu chuyện như thế.
Mẹ của bé, thực sự vất vả quá rồi.
Một năm trôi qua, Sơn Chi và bé con hoàn toàn không trở về thành phố Hà một lần nào nữa. Coi nơi đó như một hồi ức bị nhấn chìm xuống đáy sâu, chỉ là có một vết thương không động cũng rỉ máu.
Bốn mươi chín ngày Tống Miên mất, cô không trở về.
Một trăm ngày càng lại không.
Một năm cũng chẳng thay đổi.
Nhưng mỗi khi đến ngày giỗ, thời khắc chuyển giao ngày mới, Sơn Chi sẽ hoàn toàn nhớ lại nỗi đau chân thật kia, như chính cô đánh thức mảnh linh hồn ngủ say dưới đáy vực sâu thẳm của chính mình. Có thể cô sống trong mờ ảo, nửa tỉnh nửa mê, nhưng giờ khắc đêm chuyển giao đó, Sơn Chi là Sơn Chi, là người con gái ở bãi chiến trường năm xưa chứng kiến cảnh người mình thương tan xương nát thịt, cũng chính ngày hôm đó, cô như người vô hồn, bi thương đi tìm lại xác thịt người đàn ông mình yêu.
Sơn Chi vô thức cắm chìa khoá vào căn phòng chưa bao giờ được mở cửa đón ánh nắng. Chậm rãi bước chân vào, vừa khép cửa mặt đã toàn nước mắt, cô run rẩy nhìn di ảnh đặt ở giữa phòng, khắp nơi dán đầy tranh ảnh của hai người.
Khuôn mặt mà đời này cô khắc sâu vào trong tim lẫn cả tâm trí.
Tấm ảnh cưới mà cô đặc biệt chuẩn bị ngay ở trước mắt.
Tiểu Niệm thường hay hỏi, sao trong phòng ngủ lại không có ảnh cưới, lúc đó cô sẽ mỉm cười và nói: "Là ba của con ngại, không muốn chụp ảnh cưới cùng mẹ."
Nhưng Tiểu Niệm à, là do sự thật tàn nhẫn, mẹ không thể để sự thật ngay trước mắt mẹ, mẹ không thể để nó vạch trần toàn bộ tưởng tượng hèn mọn viễn vong mà mẹ cố chấp tạo ra, không thể để nó đày đoạ mẹ, khiến mẹ sống không bằng chết.
Cô không thể để ảnh cưới ở phòng mình, nó sẽ nhắc nhở quá khứ bi thảm mà đời này cô không dám đối mặt, cô không thể ngày ngày đều gương mắt chứng kiến tấm ảnh cô dâu chụp cùng di ảnh người bạn trai quá cố.
Cô không thể làm được.
Ảnh cưới là bức ảnh đẹp nhất trần đời nhưng ảnh cưới của cô lại là một cô dâu và di ảnh trắng đen trên tay.
Đau thương biết bao.
Sơn Chi cố chấp đến nổi, người chụp ảnh cũng phải lắc đầu bất lực.
Chụp ảnh cho cặp đôi âm dương cách biệt là lần đầu tiên. Và cũng là lần đầu tiên, thợ chụp ảnh vừa chụp vừa xúc động, xúc động hơn là khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đầy yêu thương của cô gái kia khi ôm tấm di ảnh lạnh tanh kia.
Cô đâu có thấy lạnh, Tống Miên ở bên cạnh cô mà, anh trao cho cô sự ấm áp và hạnh phúc nhất trên đời.
Nhìn người con gái mặc váy cưới ngồi trên sofa, bên cạnh nâng niu di ảnh người đàn ông tuấn tú, ánh mắt cô nhìn lên giống như chẳng cho rằng đây là di ảnh, mà bên cạnh là người thật.
Nhưng tình cảnh xót xa như vậy, làm người sao có thể không đau lòng.
Một vài bức ảnh đổi lại sự vui mừng, sự mãn nguyện trong mắt người con gái số khổ kia, chẳng lẽ những người chụp ảnh như bọn họn lại không làm được?
Ngay từ đầu bọn họ đã thắc mắc, đến tiệm chụp ảnh, chỉ có một mình cô dâu, đến khi cô dâu thay xong lễ phục vẫn không thấy chú rễ đâu, thứ bọn họ thấy chính là cô gái kia từ trong túi xách lớn, lấy ra một di ảnh khiến bọn họ phải thản thốt không nói nên lời.
Cô gái còn mỉm cười giới thiệu: "Đây là chồng tôi."
Sơn Chi bước chân đến gần linh cữu hơn, thắp nhang rồi quỳ xuống, đưa tay sờ lên từng tấm ảnh, cô mỉm cười mà lòng tràn đầy chua xót, tim cô nó đang rỉ máu, hốc mắt ậm nước nóng lên.
Cảnh tượng bãi chiến trường nổ tung khắc sâu vào tim cô lại hiện ra, bên tai ầm ầm đủ loại âm thanh không ngừng tái hiện.
Cảnh Tống Miên bất chấp tất cả gạt tay cô ra khỏi người anh và chạy đi.
Bỏ lại câu nói áy náy, tội lỗi và khốn khổ.
"Sơn Chi, anh xin lỗi."
Là cảnh anh đau đớn nhìn cô lần cuối.
Anh mỉm cười, nhưng tim cô lại bị nụ cười đó xé toạc ra.
Ngón tay Sơn Chi phát hoạ lên gương mặt Tống Miên, giọng cô khàn khàn, âu yếm nhìn anh:
"Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh."
"Liệu, anh có trở về hay không?"
Sơn Chi có thể ở căn phòng này để thờ anh, tưởng niệm anh.
Nhưng cô vĩnh viễn không chấp nhận cái c.h.ế.t của anh. Cô thà để bản thân bước chân vào con đường mờ ảo, thực không ra thực, còn hơn là chấp nhận những cơn đau đớn quằn quại kia.
Ban đêm gió lạnh, từ căn phòng không bao giờ được mở cửa vang lên những tiếng khóc bi thảm, giày xé mà bất lực.
Sơn Chi ôm chặt di ảnh của anh vào lòng.
Tấm kính từ khi nào đã đầy vệt nước mắt, cô khóc đến quặn thắt ruột gan.
Nhìn vào người đàn ông trong di ảnh, ngón tay cái khẽ xoa khẽ niết, cô đau đớn tức tưởi nghẹn ngào nói:
"Nước B lạnh biết bao nhiêu, anh lại nỡ để em ở lại một mình..."
Hai năm rồi ba năm, xuân hạ thu đông qua đi, để lại không ít hoài niệm, và vết thương càng ngày càng sâu đậm. Sơn Chi không trở về thành phố Hà, mọi thứ liên quan đến cô dần trở nên mờ nhạt sau khi kết thúc buổi lễ tang chôn cất Tống Miên.
Cô đã rời đi, mọi tin tức đều trở thành một thứ mờ nhạt vô nghĩa.
Không về thành phố Hạ nhưng mỗi năm đến ngày đám giỗ của Tống Miên, thời khắc chuyển giao ngày mới, Sơn Chi sẽ vô thức mở cửa căn phòng kia, và khóc ở đó suốt cả một đêm cho đến sáng, và đêm ngày giỗ đó, trước khi kết thúc ngày cô vẫn sẽ ở trong đó ôm di ảnh của anh mà khóc đau thương hơn. Mỗi năm ngày một gia tăng cơn đau, có lẽ cơn đau không phai mà ngày một được nhấn vào đậm sâu hơn.
Vết thương đó, nó đã lỡ loét rồi.
Không thể vá lại được nữa.
Ngày giỗ đến sẽ là ngày hành hạ Sơn Chi đến mức quằn quại, nó bắt cô phải đối diện với sự thật tàn khốc, sự thật rằng 'Tống Miên đã chết'.
Có thể, cái hố sâu kéo chân cô vào, nó có thể khiến cô vui vẻ với những gì bản thân tạo ra, nhưng hai đêm này, là cảm xúc chân thật, là sự đau đớn ở tim lẫn cả tâm trí. Nó bắt cô phải đối diện, phải khốn khổ, là điều mà cô phải chấp nhận trải qua.
Tiểu Niệm ngày càng lớn, giờ con bé cũng đã vào trường cấp một, dần hiểu chuyện hơn, mỗi ngày sẽ phụ giúp cô, còn hay vâng lời mẹ, cùng cô vẽ ra một không gian có Tống Miên. Dẫu cho bé biết, người ba kia hoàn toàn không có thật, nhưng nếu mẹ cảm thấy hạnh phúc với điều đó, bé không ngại làm cùng mẹ, nếu mẹ đắm chìm với sự vui vẻ ở hiện tại mà không có đau khổ thì Niệm Niệm sẽ cùng mẹ đắm chìm vào điều đó.
Thời gian thấm lâu đủ để cơn ảo tưởng xoá nhoà đi cái c.h.ế.t của Tống Miên. Cho cô một cuộc sống mới, một Tống Miên lành lặn ở bên cạnh, và một đứa bé đáng yêu. Dần dần chìm sâu vào một thế giới mới, cô đã đắm chìm trong đó quá lâu, đến nỗi không phân biệt được thật giả.
**
Hoá ra anh đã chết, c.h.ế.t cách đây ba năm, những khung cảnh hạnh phúc cũng chỉ là do bản thân cô tưởng tượng.
Một bức tranh bị đạp nát, xé rách từng mảnh nhỏ, đem toàn bộ sự thật đồng loạt kéo Sơn Chi ra khỏi ảo giác, bắt buộc cô phải thức tỉnh. Lần lượt thước phim vô hình kia dần trở nên rõ ràng hơn, là một tấm gương phản chiếu sự thật tàn nhẫn.
Sơn Chi ngồi bệt xuống đất, đôi mắt hoảng hốt trống rỗng nhìn từng người ở ngay trước mắt mình.
Nếu ngày hôm nay Clinton và Silas không nói dối để lôi kéo cô đến đây thì đến bao giờ cô mới thoát khỏi ảo tưởng của chính mình, khi nào mới dám đối mặt với sự thật.
Không có bọn họ thì thế giới mờ ảo kia sẽ theo cô suốt cả cuộc đời.
Cả người Sơn Chi đờ đẫn đóng băng ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, cô có thể tự vẽ Tống Miên ở bên cạnh mình, nhưng giờ Tống Miên thực sự đã ở trước mặt cô, dáng vẻ ảo tưởng kia lại không thể chống chọi được mà biến mất.
Có lẽ chính anh cũng muốn cô phải đối mặt với sự thật rằng: Anh đã chết, Tống Miên đã c.h.ế.t cách đây ba năm.
Tầm nhìn hoàn toàn bị sương mù bao phủ, hai mắt cô nhoà đi.
Từ lễ cưới cho đến những việc xảy ra phía sau, những ánh sáng màu hồng trong cuộc sống mấy năm qua cũng chỉ là những ảo tưởng mơ hồ.
Cô nhìn di ảnh trước mắt mình, trái tim như bị ai đó bóp chặt, không thể hít thở bình thường.
Hoá ra sự thật lại tàn nhẫn đến thế, vậy mà mỗi khi vào nhà, cô nhìn những khung ảnh được đặt khắp nơi, khoé môi không nhịn được nhếch lên, cười bi ai.
Hoá ra cô lại ngốc nghếch chấp niệm đến vậy.
Hoá ra những năm qua sống trong thế giới ảo tưởng.
Hoá ra... con gái bé bỏng của cô, lại có thể bao dung đến thế.
Con bé bao dung vết thương không thể lành này của mẹ, nếu không thể khâu lại thì hãy để Tiểu Niệm cùng mẹ cố chấp.
Sơn Chi cứng nhắc quay đầu, nhìn bé con thương mẹ giờ khắc này nằm trong lòng Chad mà nấc nghẹn khóc nức nở.
Sơn Chi lòm còm đứng dậy.
Sự thật đã làm cô thức tỉnh, cô cũng nên cho con gái mình một đáp án.
Ngón tay Sơn Chi chỉ vào di ảnh, nặng nhọc rặn từng chữ nghẹn ở cổ họng, âm thanh đè nén đứt quãng nói cho bé nghe.
"Niệm Niệm... đây là ba của con."
"Là người con hay ngóng trông..."
"... nhưng ông ấy đã c.h.ế.t rồi."
"Ba con đã c.h.ế.t rồi."
"Chồng của mẹ cũng không còn nữa." Cô lắc đầu, lòng đầy chua xót.
Tiểu Niệm khóc lớn lên, lời nói của mẹ không ngừng xâu xé trái tim của bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà người nói những câu đó càng đau đớn hơn.
Tống Miên c.h.ế.t rồi, anh đã c.h.ế.t cách đây năm năm.
Chết rồi.
Anh đã c.h.ế.t rồi.
Anh đã rời bỏ cô rồi.
Người chiến sĩ năm đó đã không còn nữa.
Quãng thời gian dài như thế, vậy mà trôi qua bằng sự chấp niệm của bản thân cô. Tất cả cũng chỉ là hư ảo, đám cưới hạnh phúc nhất cuộc đời người con gái cũng chỉ có tấm ảnh trắng đen của chú rễ, chẳng có khách đến dự, chỉ có cha xứ đọc tuyên thệ, không có giấy đăng kí kết hôn, mọi thứ chỉ có cô và anh, đơn giản đến đau lòng. Mặc dù vậy, khoảnh khắc đó cô dâu vẫn nở nụ cười xinh đẹp nhất, khoác lên mình bộ váy cô dâu làm người hạnh phúc nhất thế gian.
Khoé môi Sơn Chi mím chặt, cô nhìn anh mếu máo nói: "Tống Miên, anh thật đáng ghét, ngay cả hôn lễ anh cũng không cho em."
Khách đến tham gia ngày giỗ đã dần đông lên, trong đó có Vương Đình và Đại tá Lương. Khi bọn họ trông thấy Sơn Chi vừa kinh ngạc vừa áy náy.
Kinh ngạc là sau năm năm gặp lại cô, họ cứ ngỡ từ sau khi chuyện kia xảy ra, cô không chấp nhận cho nên mới rời khỏi nơi này, thậm chí là làm những việc hệ trọng hơn.
Áy náy vì khi đó cướp m.á.u thịt của Tống Miên từ tay cô, có thể rèn trái tim sắt thép bỏ ngoài tai những lời cầu xin của cô.
Vương Đình đi đến, ngồi ở trước mặt cô, trên mặt đầy vẻ ngượng nghịu: "Mấy năm qua, em sống có tốt không?"
Sắc mặt Sơn Chi điều hiu, dù ráng cười cũng không thể tự nhiên nỗi.
"Rất tốt." Cô trả lời một câu, lại nhìn về di ảnh của anh, khoé môi câu lên một đường cong thật nhẹ: "Anh ấy mong em sống tốt, em cũng không dám đối xử tệ với bản thân."
Vương Đình gật gù, đoạn thoại trở nên trống rỗng.
Tiểu Niệm sau khi khóc đã mệt mỏi mà lăn ra ngủ, được Chad ôm vào phòng mà trước đây Tống Miên ở.
Sơn Chi nhấc từng bước nặng nề đi vào, nơi này quen thuộc biết bao.
Mọi ngóc ngách đều chưa bao giờ bị di dời, ba mẹ Tống ngoài lau dọn cũng chưa từng dời đi nơi khác.
Bà nội Tống vì cú sốc mà qua đời không lâu sau đó, cho nên nỗi đau đớn mất con trai và người mẹ già cứ đặt lên vai ba mẹ Tống. Khiến cho cuộc sống bọn họ phải trải qua trong ảm đạm hiu quạnh.
Clinton, Silas, Chad và Bernie bước chân vào, sự hiện diện của họ khiến cho căn phòng trở nên chật hẹp. Trong phòng có sofa, bọn họ chen chúc nhau ngồi ở đó, mà Sơn Chi lại đứng ở cạnh kệ sách, xoa tay lên từng kỉ vật của anh, nét mặt đượm buồn.
Clinton từ trong túi áo lấy ra một phong thư ố vàng, đưa cho cô rồi nói: "Sau khi chỉ huy Ui điều trị thương thế xong có đưa cho chúng tôi bức thư này."
Bọn họ biết rõ đây là thư gì.
Bởi, bọn họ cũng đã từng đặt bút lên, đau đớn viết từng trang giấy.
Đó là thư từ biệt.
Lá thư gửi về những người ngày đêm mong ngóng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu may mắn sống sót, lá thư này tuyệt đối không gửi đến tay người thân, còn không thể thoát khỏi tay tử thần, lá thư sẽ theo tên trên giấy mà gửi về.
Bọn họ vốn dĩ muốn đưa cho cô nhân dịp bốn mươi chín ngày Tống Miên mất, nhưng sau khi quay lại chẳng thấy cô đâu, cũng chẳng biết cô ở nơi nào, bọn họ thì không có bạn bè ở thành phố Hà, cho nên mỗi năm sang lại mang theo bức thư.
Chỉ mong đem kỉ vật này trao gửi cho người mà Tống Miên muốn gửi đến.
Ba mẹ Tống nhận được giấy báo tử đã khóc ngày đêm.
Tống Miên chỉ viết vẻn vẹn hai phong thư.
Một bức gửi về cho cha mẹ.
Một bức từ biệt gửi về cho riêng em.
Sơn Chi nhận lấy, sờ vào bề mặt khô ráp nhám nhám nham nhở vệt ố vàng, không hiểu sao trái tim lại đập vô cùng nhanh.
Bọn họ không ở lại, sau khi trao lại món đồ duy nhất liền rời khỏi căn phòng.
Sơn Chi ngồi xuống sofa, chầm chậm cẩn thận mở lá thư bị thời gian làm phai mờ.
| Gửi em, bé Chi của anh.
Khi em nhận được lá thư này, anh đã c.h.ế.t rồi.
Anh không hối tiếc bất cứ thứ gì, vì khi đi vào con đường này, chính anh đã lựa chọn, cũng đã biết trước được kết quả. Chỉ là anh hối tiếc, không thể chứng kiến cảnh em mặc váy cưới, không thể cùng em đến lễ đường, không cho em cuộc sống hạnh phúc đời thường như bao người khác.
Anh không dám quên, thứ anh nợ em, không chỉ ngàn câu xin lỗi, mà nợ em cả một kiếp này. Anh không mong em sẽ tha thứ cho anh, đời này anh nợ em quá nhiều rồi.
Anh không biết mình sẽ c.h.ế.t vào ngày tháng năm nào, anh chỉ biết bản thân đã ích kỷ bỏ em ở lại. Anh còn chưa kịp cầu hôn em, chưa kịp dẫn em đến Paris, thành phố lãng mạn mà em thích, anh thất hứa rồi. Bỏ qua cho anh lần này nhé, kiếp sau anh sẽ đến và thương em nhiều hơn, bù đắp tất cả phần thiếu xót của kiếp này.
Nước B vẫn tốt chứ em?
Cuộc sống của em thế nào rồi?
Căn nhà của chúng ta, em đã đến đó xem qua chưa?
Anh dựa theo sở thích của em, phải tìm kiếm rất lâu mới tìm được, anh muốn Sơn Chi sống trong ngôi nhà mình yêu thích, như vậy mới thật vui vẻ.
Quà sinh nhật của những năm sau này, anh đã chuẩn bị xong cả rồi, nó nằm trong két sắt, mật mã là ngày sinh nhật của em. Em hãy nhớ, mỗi năm bóc một món quà, đừng nôn nóng mà bóc hết đó.
Sơn Chi, thật lòng anh cảm ơn em đã dành tình yêu ấm áp và thanh xuân quý giá của mình cho anh.
Anh mong rằng.
Em quên đi Tống Miên, kẻ làm em đau khổ, hãy để cuộc đời của em trôi qua trong hạnh phúc và vui vẻ.
Anh không dám quên, là đời này anh nợ em.
Nợ em quá nhiều.
Ngày 13/01/1974.
Mảnh đất nước A vừa tối lại vừa lạnh.
Cô gái anh thương, phải sống thật tốt.
Xin em hãy quên đi anh, quên đi sự ích kỷ của anh ở kiếp này.
Anh thương em, Chi. |
Lá thư trên tay Sơn Chi run lên từng hồi, như có gai nhọn mà đ.â.m vào lòng bàn tay khiến Sơn Chi phải rụt lại, giấy trắng mực đen ghi lại toàn bộ những tiếng lòng không thể nói của Tống Miên, từng dòng chữ như kim mà đ.â.m vào lòng Sơn Chi thành từng lỗ hổng khiến nó ê ỉ rỉ máu. Lá thư rơi lên sofa, dòng lệ đắng cay chảy thành hai hàng chua chát, cô ôm cổ áo, gân cổ khóc không thành tiếng.
Cả mặt đỏ bừng lên, tiếng khóc ngăn ở cổ họng muốn bùng phát, tiếng ngủ của trẻ thơ bên cạnh, nhắc nhở Sơn Chi không thể để đau buồn của bản thân làm cho Tiểu Niệm bị ảnh hưởng. Cô co chân ngồi trên ghế, bịp chặt miệng không dám phát ra tiếng khóc nào, cắn răng gục đầu vào gối ngăn tiếng khóc thảm thiết ở đáy lòng.
Ngày giỗ cũng đã trôi đi, thế nhưng có những người lại muốn nán ở lại, bọn họ mỗi năm đều như thế này, khoảng ba bốn ngày sau mới rời đi, và năm nay cũng thế.
Ba Tống vỗ vỗ vai Silas: "Để chú vào phòng dọn chỗ cho các cháu."
Mẹ Tống lặng lẽ bước chân vào phòng của con trai, đôi mắt đầy vết nhăn của bà nhìn bóng lưng run rẩy cô đơn trong bóng tối, bà thở dài nặng nhọc, lê bước chân mỏi nhừ đi vào.
Tiểu Niệm được các chú bế đi chơi, Sơn Chi ngồi bần thần ở đây cả một buổi, trên bàn là bức thư cuối cùng của anh.
Vành mắt sưng đỏ đau nhối, ở trên cánh môi đầy dấu cắn.
Mẹ Tống nhẹ nhàng ngồi lên, đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của cô gái, bà cất giọng chua xót: "Chi à, buông bỏ đi con."
Thế nhưng cô gái ở trong lòng đờ đẫn, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn vào bức thư trên bàn.
Lời nói của mẹ Tống vẫn tiếp tục vang lên.
"Con còn trẻ, còn tương lai phía trước, bác không muốn vì Miên nhà bác mà con phải đày đoạ bản thân như thế này. Miên nó ở trên cao, nhất định cũng không nỡ nhìn con vì nó mà thành ra như vầy."
"Con nghe lời bác có được không con?"
"Không, không được, con không buông." cô vô thức lắc đầu, âm thanh bi thương nức nở: "Làm sao con có thể quên đi anh ấy."
"Không quên được... Con không quên được!"
Nước mắt quanh khoé mắt của mẹ Tống trực trào, bàn tay đầy dấu vết thời gian khẽ vỗ lên lưng cô.
Mặc cho bóng tối bao trùm, tiếng khóc nấc nghẹn vẫn cứ vang lên. Ba Tống đứng bên ngoài, lẳng lặng gục đầu quay lưng rời đi.
| ...
Con xin lỗi ba, con xin lỗi mẹ. Vì đã ích kỷ khi để lá thư này phải đến tay hai người.
Con đem hoà bình lại cho nước A, nhưng lại gửi xương m.á.u mục nát về cho ba mẹ.
Là con trai bất hiếu, chưa kịp phụng dưỡng đã để lại nỗi đau này cho hai người.
...
Con xin lỗi.
Con thương ba mẹ và bà nhiều lắm.|
Nhớ đến những dòng thư năm ấy, trái tim ba Tống lại một lần nữa nhói lên, đứa con trai mà ông tự hào hãnh diện, giờ đây cũng chỉ còn nấm mồ mọc đầy cỏ xanh.