Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 6:



Cửa xe không mở, cũng không có ai bước xuống.

Tay tôi run rẩy cầm lấy điện thoại, gọi cho Tần Thận.

Chỉ sau một giây đổ chuông, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên:

“A Ly, có chuyện gì vậy em?”

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói:

“Tần Thận, anh vẫn đang bận ở công ty à? Nếu không khỏe thì hôm nay về sớm một chút nhé.”

Anh khẽ cười:

“Anh đang ở bên ngoài, mới tan làm chưa lâu. Có một lãnh đạo lớn đột xuất muốn xem phương án dự án, anh đang đưa người qua gặp.”

“Anh đưa ai đi cùng?” Tôi chậm rãi hỏi.

“Thư ký Lâm.”

Qua cửa sổ xe, tôi thấy Lâm Cẩm mở cửa bước ra, tay cầm tập tài liệu, vội vã lên xe của Tần Thận.

Điện thoại vẫn chưa cúp, anh kiên nhẫn nói tiếp:

“Hôm nay chắc là anh mệt quá thôi, không sao đâu. A Ly, thư ký Lâm lên xe rồi, anh chuẩn bị đi đây, đừng lo, 7 giờ anh sẽ về nhà.”

Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu anh thản nhiên, không chút giấu giếm.

Vậy nên chỉ là trùng hợp.

Trùng hợp lãnh đạo gọi sau giờ làm, trùng hợp Lâm Cẩm làm thư ký cho anh, trùng hợp tôi có hành động lạ lùng như hôm nay.

Tôi bình tâm lại, nhìn Cullinan chậm rãi rời đi, vòng qua bồn hoa rồi ra khỏi cổng chính.

Khi tôi chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên sững lại.

Lúc Cullinan rời khỏi đây…

Cổng chính tự động mở.



Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía căn biệt thự của Lâm Cẩm.

Đó là một ngôi nhà ba tầng xinh đẹp, trang nhã.

Tấm rèm hồng ấm áp lộ ra từ cửa sổ trên lầu, ban công bày vài chậu cây xanh tươi, có thể thấy chủ nhân đã dành tâm sức chăm chút tỉ mỉ.

Tôi ngồi cứng đờ trên xe, như một bức tượng.

Mười phút sau, tôi bước xuống, đi đến cửa biệt thự.

Cửa khóa bằng mã số.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi bấm một dãy số.

960703 – ngày sinh nhật của tôi.

“Tích ——”

Khóa mở.

06

Tôi có một thoáng cảm giác không thực.

Cảnh tượng trước mắt như ảo giác, như một điều gì đó giả dối.

Tôi ngơ ngác giơ tay, véo vào má mình.

Đau.

Không phải mơ.

Tôi nhắm mắt, sau đó đẩy cửa bước vào –

Và sững người.

Tôi tưởng sẽ nhìn thấy một khung cảnh ấm cúng, đời thường.

Nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, lạc lõng.

Đèn chùm pha lê buông thấp, bức tường ốp gỗ đỏ, bức tranh sơn dầu lớn, vài bộ bàn ghế cao cấp…

Không giống phòng khách, mà giống một phòng ăn xa hoa, cổ điển.

Tôi đứng ngay cửa, lặng lẽ quan sát một lúc.

Tim dần trĩu nặng.

Tôi đã từng thấy nơi này.

Có vài lần, khi gọi video cho Tần Thận đúng lúc anh đang dùng bữa, phông nền phía sau chính là căn phòng này.

Tôi cười khẽ một cách vô thức.

Trong căn nhà yên tĩnh, tiếng cười của tôi vang lên một cách trớ trêu.

Ánh mắt tôi lướt chậm khắp nơi.

Cửa phòng tắm đang mở, tôi chợt nhìn thấy một thứ quen thuộc.

Tháng trước, vào ngày lập đông, tôi tặng Tần Thận một chiếc khăn quàng đỏ. Chiếc khăn đó tôi tự tay đan từng chút theo hướng dẫn qua video, mất nửa tháng mới hoàn thành.

Bây giờ, chiếc khăn đỏ đó lại được buộc vào nắp bồn cầu, một đầu thả xuống.

Nó được dùng như một sợi dây kéo nắp bồn cầu.

Tôi bước lên tầng hai, đi vào phòng ngủ chính. Đập vào mắt là một chiếc giường đôi lớn.

Lớn hơn kích thước thông thường, như thể được đặt làm riêng.

Trên gối vắt hờ một chiếc váy ngủ ren đen, quyến rũ đến cực điểm.

Tôi bước vào phòng thay đồ.

Một tủ đầy quần áo nam: vest, sơ mi, đồ ngủ – tất cả đều mang phong cách của Tần Thận.

Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, khăn tắm và dao cạo râu – tất cả đều có đôi.

Tôi cầm lên chiếc dao cạo râu.

Trong khe dao vẫn còn sót lại vài mẩu râu nhỏ.

….

Xung quanh yên ắng đến lạ thường.

Thời gian như chậm lại, cả thế giới dường như đang đông cứng.

Tôi như bị bao trùm trong một lớp vật chất dính đặc.

Không thể cử động, không thể thở.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, giọng nói của họ cũng vọng lại.

Giọng của một người phụ nữ:

“Anh thật sự không ăn gì sao?”

Người đàn ông đáp:

“Anh tắm xong sẽ đi, bảy giờ phải về nhà.”

Bất chợt, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Theo phản xạ, tôi không muốn đối diện với sự thật sắp phơi bày. Tôi hoảng loạn lao ra ban công, nép sát vào góc tường ngồi thụp xuống.

Trên cánh cửa kính của tủ ban công, rõ ràng phản chiếu gương mặt của hai người.

Tần Thận.

Lâm Cẩm.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com