Qua cửa kính, Tần Thận quấn trong chiếc áo khoác dày, đang ngủ bên trong.
Tôi gõ nhẹ lên cửa sổ, anh mở mắt ngay lập tức.
Hàng mi khẽ rung, ánh mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc khó tin.
Anh bước xuống xe, đứng trước mặt tôi, đôi tay siết chặt rồi lại buông lỏng.
“A Ly——”
Vừa cất lời, giọng anh nghẹn lại, như không thể nói tiếp.
Vài giây sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Anh không cố ý xuất hiện trước mặt em. Anh chỉ là… không ngủ được. Mọi khoảnh khắc anh đều nghĩ đến em. Trong ngôi nhà đó, đâu đâu cũng là bóng dáng của em. Nếu còn ở lại, anh sẽ phát điên mất. Chỉ có ở đây, anh mới có thể chợp mắt được một chút. A Ly, đừng đuổi anh đi. Anh sẽ không làm phiền em——”
“Vậy tôi đi.”
Tôi ngắt lời anh.
Anh sững sờ: “Em định đi đâu?”
Tôi im lặng.
Cơ thể anh chao đảo, giọng nói gấp gáp, gần như thì thầm trong màn đêm: “Không… không, A Ly, em không thể đi.”
Tôi nhìn anh đầy mỉa mai:
“Chẳng phải nhờ anh cả đấy sao? Anh không đồng ý ký đơn ly hôn. Nếu nộp đơn kiện, tôi sẽ phải gặp anh hết lần này đến lần khác. Vậy thì tôi đi, chỉ cần sống ly thân hai năm, là có thể ly hôn, đúng không?”
Sắc mặt Tần Thận tái nhợt, ánh mắt đầy tuyệt vọng. “A Ly, em thực sự hận anh đến vậy sao?”
“Nói là hận, chi bằng nói là ghê tởm. Ghê tởm đến mức tôi không muốn tranh giành tài sản với anh, không muốn lãng phí thêm bất kỳ chút thời gian hay năng lượng nào vào anh và người tình của anh.”
“Chúng ta không gặp nhau nữa. Anh sống cuộc đời của anh, tôi cũng sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình. Nếu tôi tìm được một người yêu mới, thì càng tốt, chứng tỏ tôi vẫn còn khả năng yêu. Khi đó, nó cũng là bằng chứng rõ ràng trước tòa về việc tình cảm giữa chúng ta đã thực sự tan vỡ.”
“Tần Thận, anh đừng ảo tưởng nữa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, mãi mãi không.”
Tôi quay người rời đi.
Màn đêm mùa đông phía sau, tĩnh lặng không một tiếng động.
13
Tôi đặt vé máy bay sang Pháp.
Rời khỏi nơi này, với tôi là một cách cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Tôi không nói với ai, dành hai ngày âm thầm thu dọn hành lý. Sáng sớm ngày thứ ba, tôi bắt taxi ra sân bay.
Trên xe, vì quá mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
Không gian bên trong ấm áp và tinh tế, ngoài cửa sổ là rừng trúc và vườn mai, xa xa là những dãy núi trập trùng.