Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 1:



Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon.

Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra:

Anh ấy vừa cạo râu.

01

“Cạo râu thì sao chứ? Chẳng lẽ đàn ông không được cạo râu vào buổi tối à?” – Lạc Lạc, bạn thân tôi, tỉnh bơ nói.

“Vấn đề là… anh ấy chưa bao giờ cạo râu buổi tối cả.”

“Biết đâu tối nay có tiệc tùng gì đó thì sao?”

Tôi lắc đầu.

“Tần Thận không bao giờ tham gia tiệc tùng vào buổi tối, ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày 7 giờ tối là về nhà, 11 giờ lên giường ngủ, còn đúng giờ hơn cả sư thầy ở chùa.”

“Với lại, ai mà chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, vì vợ mà suýt mất cả mạng!” – Lạc Lạc nhíu mày nhìn tôi, có vẻ bất lực.

“Giang Ly, cậu đừng nói là đang nghi ngờ chuyện gì đấy nhé?”

Tôi giật mình, rồi bật cười:

“Không đâu.”

Đang nói thì điện thoại tôi reo. Là Tần Thận gọi.

“A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống được nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mua mấy món em thích gửi về rồi, ăn xong nhớ vận động nhẹ rồi ngủ trưa nhé. Tối nay anh đưa em đi xem nhạc kịch.”

Giọng anh dịu dàng, kiên nhẫn, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nghe xong, Lạc Lạc vừa thở dài vừa lắc đầu:

“Nếu tôi phát đoạn ghi âm này ra, có đánh chết cũng chẳng ai tin người trong đó là Tần Thận – ông trùm lạnh lùng ngoài kia!”

Tôi không lạ khi Lạc Lạc nói vậy.

Dù sao thì, ở bên ngoài, Tần Thận luôn là người quyết đoán, lạnh lùng, xa cách. Người ta chỉ biết anh yêu và chiều vợ, nhưng yêu thế nào, chiều ra sao – không ai biết.

Tôi và Tần Thận quen nhau mười năm, kết hôn năm năm. Sự dịu dàng, chu đáo, từng li từng tí – anh chỉ dành cho tôi.

Tôi thích món gì, hay xem gì, tâm trạng lúc nào vui, lúc nào dễ giận, mê túi của hãng nào, mê nữ trang của nhà thiết kế nào… anh đều nhớ rõ từng thứ.

Có lần, tôi giận anh quản mình quá chặt, nổi nóng rồi bỏ đi, thuê khách sạn ngủ một đêm. Hôm sau về, thấy anh ngồi trên sofa, mắt trũng sâu, cả đêm không ngủ. Vừa thấy tôi, anh ôm chặt lấy, giọng run run:

“Anh sai rồi, A Ly. Sau này anh không thế nữa.”

Năm ngoái, hai vợ chồng đi du lịch ở một thị trấn cổ. Ban đêm, nhà trọ bất ngờ cháy. Khi đó anh vừa ra ngoài mua đồ ăn khuya cho tôi. Nghe tin, anh phát điên lao vào, năm sáu người giữ cũng không nổi. Tôi từ phòng bên chạy ra, hoảng hốt gọi tên anh. Lúc ấy anh mới chịu quay đầu, lao ra khỏi đám cháy, mắt đỏ ngầu, người đã bị lửa bén vào.

Vết bỏng trên trán anh – từ hôm đó mà có. Mỗi lần nhìn thấy, tôi đều thấy xót. Nhưng anh lại cười, nói:

“Đây là huy chương của chồng Giang Ly.”

Tần Thận yêu tôi.

Chuyện này, tôi tin chắc hơn cả việc mặt trời mọc ở hướng đông và lặn ở hướng tây.

Và tôi cũng yêu anh.

Vì vậy, chỉ một chuyện nhỏ như việc anh đột nhiên cạo râu vào buổi tối…

Tôi lập tức nhận ra có điều bất thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com