Đêm trước khi thành hôn, ngoại tộc xâm phạm biên cương, Thái tử dẫn quân xuất chinh, hắn ta là Đại Tướng quân tất nhiên không thể thờ ơ.
Trước khi khởi hành, hắn ta ôm ta trong bộ hỉ phục, hồi lâu không nỡ buông tay. Hắn ta bảo ta đợi hắn ta trở về, bọn ta sẽ sinh nhiều con cái hầu hạ dưới gối, một đời một kiếp không chia lìa. Nhưng giờ đây hắn ta đã về, lại đã có một đứa con với người khác, trái tim ta đau đớn như bị ai đó xé toạc.
Ta thức trắng cả đêm, Cận Nguyệt sợ ta nghĩ quẩn, cũng trông chừng bên giường ta suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau nghe nói Hoắc Hoài Chân đã hạ sốt, còn Hoắc Thâm đã được Hoàng đế triệu vào cung.
Ta buồn bực trong lòng, nằm trên giường không muốn dậy, nhắm mắt lại âm thầm rơi lệ, ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng dù ta trốn tránh thế nào cũng không thể thay đổi sự thật đã định.
Thẩm Y dẫn Hoắc Hoài Chân đến thỉnh an ta.
Ta bực bội nói: "Không gặp."
Nhưng bọn họ không chịu từ bỏ, đứng đợi trong gió lạnh suốt hai canh giờ.
Ta đành phải ngồi dậy để Cận Nguyệt trang điểm cho mình.
Lễ nghi của bọn họ chu đáo đến mức ta không thể nói một chữ "không", nhưng cố tình ta lại thấy vẻ đắc ý không hề che giấu trong mắt Thẩm Y, cùng với ánh mắt thù địch trắng trợn của Hoắc Hoài Chân, khiến ta bắt đầu nghi ngờ, nó có thực sự chỉ là một hài tử bốn tuổi sao?
Vừa từ chỗ ta về, Hoắc Hoài Chân lại lên cơn sốt cao.
Hoắc Thâm vừa từ cung trở về đã lại bị Thúy Thúy gọi đến viện của Thẩm Y.
Hoắc lão phu nhân nổi giận đùng đùng đến viện của ta.
Bà ta nói ta cố tình để Thẩm Y và Hoắc Hoài Chân đợi ngoài trời nửa ngày, khiến Hoắc Hoài Chân vừa khỏi bệnh đã bị đổ bệnh lại, nếu Hoắc Hoài Chân có bất trắc gì đều là lỗi của ta.
"Bọn họ tự nguyện đến thỉnh an, cũng không phải ta ép bọn họ đến, liên quan gì đến ta chứ?"
"Ngươi không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn trách nó tri thư đạt lý sao?"
"Nếu mẹ đã cảm thấy một nha đầu quê mùa biết cấp bậc lễ nghĩa hơn ta - tiểu thư của Tướng phủ, thì ta cũng không còn gì để nói."
"Ngươi, ngươi. . ."
Lão phu nhân bị ta làm tức đến câm nín.
Những năm qua, ta luôn nể mặt Hoắc Thâm, lại nghĩ bà ta là trưởng bối, nhường nhịn bà ta ba phần, chưa từng đỏ mặt với bà ta. Có lẽ bà ta cũng quên mất trước đây ta là một kiều tiểu thư không sợ trời không sợ đất.
Đúng lúc Hoắc Thâm trở về, lão phu nhân ném lại một câu "Hãy quản tốt phu nhân ngang ngược của con đi" rồi tức giận bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoắc Thâm ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
"Nhi tử ngươi không sao chứ?"
"Không sao, đại phu nói tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe."
"Không phải ta cố ý để bọn họ đợi bên ngoài lâu như vậy đâu."
"Ừm, ta biết."
Hắn ta luôn dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức ta không nỡ rời khỏi vòng tay hắn ta.
"Uyển Nhi, chúng ta mau sinh một hài tử được không? Mặc kệ là nam hài hay nữ hài, chỉ cần là do Uyển Nhi sinh, ta đều thích cả. Ta nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở."
Trong ánh mắt hắn ta nhìn ta tràn đầy thâm tình, ta ngượng ngùng gật đầu.
Khi bọn ta vừa cởi bỏ y phục, bên ngoài lại vang lên tiếng của Thúy Thúy.
"Tướng quân, ngài mau đến xem tiểu thiếu gia đi. Tiểu thiếu gia cứ gọi tên ngài, nói nếu ngài không đến thì không chịu uống thuốc, khóc lóc không ngừng. Thẩm di nương thực sự không còn cách nào, Tướng quân."
Cận Nguyệt tát cho nàng ta một cái rõ vang: "Xong chưa hả? Về nói với Thẩm di nương các ngươi, đừng có gây sóng gió nữa, phu nhân bọn ta tốt bụng không so đo với nàng ta nên nàng ta không biết mình nặng nhẹ thế nào sao?"
Ta nhìn Hoắc Thâm, dịu dàng đã tan biến, ta muốn xem hắn ta sẽ lựa chọn thế nào.
Cuối cùng, hắn ta vẫn rời đi trong ánh mắt đầy thất vọng của ta.
Hắn ta nói: "Uyển Nhi, ấm ức cho nàng rồi."
3
Hoắc Thâm trở về vào nửa đêm, ta quay mặt vào trong giả vờ ngủ.
Hắn ta nhẹ nhàng lên giường ôm lấy ta từ phía sau.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Bọn ta tuy gần nhau đến thế, nhưng lại khiến ta cảm thấy xa cách hơn bất kỳ thời khắc nào trước đây.
Người mà ta ngày đêm mong nhớ bảy năm cuối cùng đã trở về bên ta, nhưng tình yêu sâu đậm của ta dành cho hắn ta dường như ngày càng nhạt đi.
Ta không thể dành trọn tâm trí cho hắn ta như trước kia, thậm chí đôi khi nhìn thấy hắn ta cười ta cũng không thể cười nổi, bởi vì ta sẽ lập tức nghĩ đến Thẩm Y và nhi tử của nàng ta.
Dường như hắn ta cảm nhận được điều gì đó, những ngày này trước mặt ta luôn hết sức cẩn thận. Bất kể Thẩm Y sai Thúy Thúy tìm cớ gọi hắn ta đi thế nào, hắn ta cũng không rời đi nữa.
Xem đấy, dù hắn ta không đến, mẹ con Thẩm Y vẫn sống tốt.