Huynh ấy không yên tâm để ta một mình, lại ủy thác ta cho Dư Thập Cửu.
Không ngờ tới chứ gì, bản tiểu thư lại quay về rồi đây!
Ta ngã phịch xuống chiếc giường rách nát của Dư Thập Cửu, thở dài một hơi: "Vẫn là ở đây thoải mái nhất."
Dư Thập Cửu nhìn ta thở dài: "Khổ thân ta lại phải bận rộn rồi, còn phải đi săn thú rừng cho tiểu tổ tông ăn nữa."
Ta nhảy dựng lên trừng mắt hắn, nhưng nhìn thấy trong mắt hắn rõ ràng là vẻ vui mừng rạng rỡ.
Còn mạnh miệng gì nữa, vừa nãy ta còn thấy hắn giấu cái gì đó vào trong bàn.
Đợi hắn quay người đi ra ngoài thu dọn đồ đạc, ta lấy cái đó ra từ trong bàn, vậy mà lại là tờ giấy thô viết tên "Dư Thập Cửu" và "Tạ Tĩnh Nhiêu".
Tờ giấy vốn đã rẻ tiền, không biết đã bị vuốt ve bao nhiêu lần rồi, ta nhìn mà thấy mỏng đi một lớp.
Hừ, vẫn là chữ trâm hoa tiểu khải của bản tiểu thư đẹp hơn nhiều.
---
Huynh trưởng đi một chuyến vậy mà đến những mấy tháng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Cho đến một ngày nọ, trong thôn vang lên tiếng chiêng trống.
"Lão gia cử nhân về rồi!"
"Dư Diễn đỗ cử nhân rồi!"
Ta kéo Dư Thập Cửu ra cửa xem náo nhiệt.
Tiểu lão đầu tú tài kia đang cưỡi con ngựa cao to diễu phố trong thôn!
Ông ấy vô cùng vinh quang, xuống ngựa trước cửa nhà, phụ mẫu của ông ấy đã già yếu, thê tử cũng đã tóc hoa râm.
Tiểu lão đầu tú tài đi một vòng, cuối cùng đi đến trước mặt bọn ta, định cúi lạy ta.
Dư Thập Cửu vội vàng đỡ người dậy: "Nàng ấy tuổi còn nhỏ, không chịu nổi lễ này đâu."
Tiểu lão đầu tú tài nháy mắt cười với ta: "Chịu được, chịu được, cuốn sách đó thật sự trúng đề rồi, ta ở trường thi như có thần giúp, tài tuôn trào như suối! Ta bây giờ đã đỗ cử nhân, đã là huyện quan dự bị, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể làm quan rồi! Sang xuân năm sau còn có kỳ thi xuân, ta còn muốn đi thử lại!"
Mỗi bước mỗi xa
Ta cũng vội vàng chúc mừng ông ấy: "Chắc chắn cũng sẽ đỗ! Chắc chắn sẽ đỗ! Cháu thấy thúc có tướng đỗ cao rồi!"
Tiểu lão đầu cử nhân chắp tay cười vui vẻ.
---
Chưởng quầy tiệm bánh Tô Hương tìm ta.
Ông ta nói: "Cô nương, có muốn quản lý cái tiệm này của ta không? Ta và người nhà định về lại kinh thành mở tiệm, nhưng ở đây cần người trông coi."
Huynh trưởng trước khi đi đã nhét cho ta ít ngân lượng, bản thân ta cũng tiết kiệm được một ít.
Ta đưa cho ông ta hai mươi lượng bạc coi như góp vốn.
Cái tiệm này coi như là của hai bọn ta, mỗi người một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta dạy ta phương pháp làm bánh đào và cách điều chỉnh lửa, còn để lại cho ta mấy người học việc, dặn dò: "Có mấy vị nguyên liệu bí truyền ta dùng mực đỏ đánh dấu ra rồi, những thứ này ngươi tự tay bỏ vào, lửa thì tốt nhất là ngươi tự mình điều chỉnh."
Ta nói với ông ta: "Ngươi cứ đi đi, ta sẽ viết thư cho huynh trưởng ta, có chuyện gì ngươi cứ tìm huynh ấy."
Chưởng quầy ánh mắt kiên định cầm lá thư lên đường.
Lần này, ông ta muốn đoạt lại tất cả những gì sư phụ vốn để lại cho ông ta!
---
Lần huynh trưởng gửi thư lại đã là một năm sau.
Huynh ấy nói mọi chuyện đã lắng xuống, Huynh ấy và mấy đường huynh đệ ở lại triều đình, phụ mẫu thì cáo lão về quê.
Ta càng nghĩ càng tức, úp mặt xuống gối ngủ tiếp.
Câu "Đế Tạc*" nói thật không sai, bây giờ ta cũng là người có cửa hàng rồi.
*Một cách ví von, ẩn dụ để chỉ những ảnh hưởng sâu sắc, những dấu ấn quan trọng mà một vị vua để lại trong lịch sử, văn hóa, hoặc đời sống của người dân.
Huynh ấy còn nói: "Ta đã gặp được chưởng quầy bánh đào mà muội gửi thư cho rồi, cửa hàng của ông ấy bây giờ mở lớn mạnh lắm. Trước đây ta giúp ông ấy một lần, bây giờ cứ đến lễ tết là ông ấy lại biếu ta mấy hộp bánh đào quý ở kinh thành, làm rạng rỡ mặt mũi nhà mình trong mấy buổi tiệc."
Xem ra chưởng quầy ở kinh thành phát triển không tệ.
Huynh ấy lại nói: "Xảo Nhi vốn đã đến tuổi xuất giá, nhưng muội ấy không chịu. Nhà gặp biến cố lớn như vậy, tâm trạng mọi người đều khác, nhị thúc đã đồng ý với muội ấy. Nghe nói muội ấy đã cầm chút tiền tiết kiệm được ra ngoài làm ăn nhỏ."
Ta thở dài một hồi, Nhị thúc cổ hủ như vậy mà cũng đồng ý, xem ra trên đường đi lưu đày đã bị giày vò không ít, đều đã nghĩ thông suốt rồi.
Ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa.
Dư Thập Cửu ở ngoài cửa gọi ta.
Ta nhanh chân chạy ra, chỉ thấy tiểu lão đầu cử nhân đứng ở cửa, phía sau đỗ một chiếc xe ngựa.
Ông ấy thấy ta liền chắp tay: "Quý nhân, Thập Cửu, ta muốn lên kinh thành đi thi."
Ta nghĩ ngợi một lát, nói với ông ấy: "Thi hội, thi đình đều phải lên kinh ứng thí, cháu viết cho thúc một bức thư, thúc mang đến cho huynh trưởng của cháu, có thể ở nhờ nhà của thúc, để huynh trưởng cháu chỉ điểm thúc một chút."
Tiểu lão đầu cử nhân mừng rỡ cười: "Vậy làm phiền quý nhân rồi!"
Ánh nắng chiếu xuống bờ ruộng, mơ hồ có tiếng trâu cày vọng lại.
Tiểu lão đầu ngồi xe ngựa từ từ lái đi về hướng kinh thành.
Còn ta và Dư Thập Cửu đứng trước cổng viện.
Ánh nắng rực rỡ trên khuôn mặt, bọn ta nhìn nhau cười, Dư Thập Cửu đưa tay vén sợi tóc rối trên má của ta.