"Chuyện đã qua rồi, đừng buồn nữa." Phụ thân nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Khi về nhà, phụ thân nhất quyết muốn cõng ta.
Ta không đành lòng, nhưng cũng không cãi lại được, đành để người cõng ta một đoạn đường.
Người cõng ta, bước từng bước khập khiễng trên con đường tuyết phủ trắng xóa.
Trời giá rét, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hải Thành có tổng cộng mười chín thôn.
Thôn của chúng ta nằm ở rìa Hải Thành, rất gần.
Phụ thân bảo rằng, nguyên liệu để làm hàng đã hết, phải vào thành mua thêm.
Đến giờ Thân, chúng ta quay trở lại Hải Thành.
Phụ thân dẫn ta vào một tiệm mì, mua cho ta một bát canh mì nóng hổi.
"Phụ thân, người cũng ăn đi."
"Đường Đường ăn đi, phụ thân không đói."
Ta nói: "Phụ thân, chúng ta vẫn còn hai củ khoai lang mà, canh mỳ nóng thế này, chúng ta chia đôi mỗi người nửa bát, rồi mỗi người ăn một củ khoai, được không ạ?"
Người mỉm cười, gật đầu: "Được."
Người gọi chủ quán lấy thêm một chiếc bát, chia canh ra làm hai phần.
Chủ quán nhìn thấy vậy, liền hào phóng rót thêm cho chúng ta một bát nước canh lớn nữa.
"Đa tạ ông chủ."
"Đa tạ đại thúc."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chủ quán cười, chỉ vào ta rồi nói: "Con gái của huynh xinh xắn quá, khuôn mặt phúc hậu, đáng yêu lắm!"
Rời khỏi tiệm mì, ta theo phụ thân đi mua đồ.
Sau khi mua xong nguyên liệu, chúng ta còn mua hai bao gạo và một cân thịt ba chỉ.
Chợ trong thành có xe lừa cho thuê, giá cả dựa trên quãng đường.
Lần này mua khá nhiều đồ, chúng ta thuê một chiếc xe lừa để về nhà.
Khi về đến nhà, mẫu thân đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Phụ thân nói: "Hôm nay cho mẫu thân con một bất ngờ nhé!"
Ta và các ca ca mang đồ vào trong nhà cất, rồi rón rén bước đến ngoài cửa bếp, lặng lẽ nhìn trộm.
Phụ thân bước vào bếp, thở dài một tiếng: "Ôi!"
Mẫu thân vừa thêm củi vào lò vừa an ủi: "Trời lạnh thế này, nhà nào cũng phải dè sẻn để qua mùa đông, ai mà nỡ chi tiền chứ? Không bán được hàng cũng là chuyện dễ hiểu thôi."
"Nhưng mà, trong chum gạo chẳng còn hạt nào nữa!"
Mẫu thân lập tức im lặng. Một lúc lâu sau, bà khẽ cười buồn, nói: "Vẫn còn một ít khoai khô, hai phu thê chúng ta nhịn ăn một chút, để dành cho bọn trẻ. Cố gắng cầm cự được bao lâu thì cầm cự..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng bà cũng hiểu rằng không thể chịu đựng lâu thêm được nữa, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, không kiềm được nước mắt.
Bỗng "bịch" một tiếng!
Một giỏ tre được ném xuống ngay sau lưng mẫu thân.
Nhưng khi nhìn kỹ thứ bên trong giỏ, đôi mắt bà không khỏi trợn tròn, kinh ngạc thốt lên: "Thịt lợn... ở đâu ra thịt lợn thế này?!"
"Haha!" Phụ thân ta cười lớn.
"Chàng mua thịt sao?" Mẫu thân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy phụ thân đang cười vui vẻ, bèn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi: "Sao chàng lại mua thịt? Nhà mình còn không đủ tiền mua gạo... Không đúng, chàng lấy tiền đâu ra để mua thịt?"
Phụ thân cười, nắm lấy tay mẫu thân, như đang làm ảo thuật, nhét vào tay bà một túi tiền.
Mẫu thân nắn nắn túi tiền trong tay, đôi mắt càng mở to hơn, hỏi: "Phụ thân bọn trẻ, chàng... chàng nhặt được tiền à?"
Phụ thân vẫn cười, không nói gì.
"Rốt cuộc là sao? Đừng giấu ta nữa!" Mẫu thân bị thúc ép, lo lắng hỏi.
Phụ thân vỗ nhẹ tay bà để trấn an, rồi vui vẻ nói: "Nhờ phúc của con gái chúng ta, hôm nay hàng đã bán hết sạch rồi!"
Mẫu thân kinh ngạc, thốt lên: "Toàn bộ hàng hóa... đều đã bán hết sao?"