Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào rèm cửa, tôi đột nhiên khựng lại, trái tim đập dồn dập đến mức như sắp ngạt thở, tôi không biết mình đang sợ điều gì.
Tôi hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, chầm chậm vén lên một khe hở.
Trong vườn hoa dưới lầu, Cố Thời Nhiên và Lục Bạch Diệp đang đứng đối diện nhau.
Cố Thời Nhiên có vẻ vô cùng kích động, không ngừng khoa tay múa chân nói gì đó.
Lục Bạch Diệp quay lưng về phía tôi, không rõ đang nói gì nhưng trông như đang cố gắng trấn an cảm xúc của Cố Thời Nhiên.
Bàn tay đang nắm rèm cửa của tôi chậm rãi thả lỏng nhưng ngay giây tiếp theo lại siết chặt lại.
Lục Bạch Diệp đột nhiên ôm lấy Cố Thời Nhiên, nhón chân lên, đặt môi hôn lên môi anh ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Thời Nhiên dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, đột nhiên ngẩng đầu.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Cố Thời Nhiên sững sờ tại chỗ.
Lục Bạch Diệp hôn lên môi Cố Thời Nhiên.
Tôi giật mạnh rèm cửa lại.
9
Tôi phải xuống lầu gặp mặt Cố Thời Nhiên hỏi cho rõ ràng!
[Nữ phụ định làm gì thế? Xuống đó tự rước lấy nhục à??? Đừng mà, đừng tự làm khổ mình nữa.]
[Đừng đi! Đừng đi! Đừng đi!!! Đừng để tên đàn ông cặn bã đó lừa nữa!!!!]
Bất chấp bình luận ngăn cản nhảy ra, tôi lao nhanh xuống lầu, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh đến mức lồng n.g.ự.c như muốn vỡ tung, hơi thở dồn dập đến mức khiến cho hai chân tôi suýt chút nữa không đứng vững.
Nhưng tôi không còn tâm trí để ý đến những điều đó.
Khi chạy đến vườn hoa, cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.
Lục Bạch Diệp ngồi bệt dưới đất, cúi thấp đầu xuống không nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Thời Nhiên hai mắt đỏ rực, vừa dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, vừa giơ tay chỉ vào Lục Bạch Diệp, tức giận đến run rẩy:
“Giỏi lắm, bao năm qua cô mượn cớ giúp tôi theo đuổi Nam Chi, từ chỗ tôi lấy đi không ít lợi ích, vậy mà hôm nay lại giở trò ám hại tôi!”
Tôi chỉ cảm thấy sợi dây căng cứng đột nhiên được nới lỏng.
“Cố Thời Nhiên.” Tôi cất tiếng gọi anh ấy.
Nghe thấy giọng tôi đột ngột vang lên, Cố Thời Nhiên hơi sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi.
Mắt anh ấy càng đỏ hơn, dường như chỉ còn thiếu chút nữa là nước mắt sẽ trào ra.
“Sao em về nhà mà không nói với anh một tiếng?”
“Anh tưởng em bị lạc mất, lo lắng đến mức báo cảnh sát kiểm tra camera, mới phát hiện em đi theo Lục Bạch Diệp, thế là anh lập tức chạy đi tìm em.”
Cố Thời Nhiên bước lên một bước, định nắm lấy tay tôi nhưng ngay khi chạm vào, anh ấy lại đột ngột khựng lại.
“Anh có thể nắm tay em không?”
[Nam chính đúng là kiểu người thích diễn, sao còn tiếp tục đóng kịch nữa vậy?]
[Trời ạ, có cảm giác nữ phụ lại sắp làm chuyện ngu ngốc, lại sắp bị lừa rồi.]
Tôi lách qua bàn tay Cố Thời Nhiên, trực tiếp đi đến trước mặt Lục Bạch Diệp rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Đã đến nước này rồi, sao cô vẫn muốn lừa gạt tôi vậy? Trong mắt cô, tôi ngu ngốc đến thế sao?”
“Sáng nay, bên ngoài phòng đọc sách, tôi chỉ nghe thấy giọng của một mình cô. Khi cô kéo tôi chạy ra khỏi cửa, tôi cũng không nhìn thấy Cố Thời Nhiên. Khi đó, tại sao cô lại gấp gáp như vậy? Có phải sợ vở kịch độc diễn của mình bị Cố Thời Nhiên phát hiện rồi không thể tiếp tục được nữa không?”
“Từ khi cô gọi Mộ Thâm Triết đến nhà tôi, mọi chuyện đã bắt đầu lộ ra sơ hở. Có phải cô chắc chắn tôi sẽ tiếp tục bị những dòng bình luận kia đánh lừa, thấy cô thân mật với Cố Thời Nhiên, tôi sẽ không dám đối chất với hai người, đúng không?”
“Mặc dù không biết cô đã làm thế nào nhưng thật ra, những bình luận đó là do cô tạo ra, đúng không?”
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ bình luận lập tức biến mất.
Nghe thấy câu này, Lục Bạch Diệp lập tức ngẩng đầu lên, lớp mặt nạ tình chị em sâu nặng giả tạo hoàn toàn bị xé rách vào thời khắc này.
Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Bị cô phát hiện rồi thì sao? Cô cho rằng mình thông minh lắm sao? Nếu cô thật sự thông minh như vậy thì đã không bị lừa suốt hai năm qua.”
“Cô cũng giống hệt mẹ cô, giống cả anh trai cô nữa, tất cả đều ngu ngốc như nhau. Khi còn nhỏ, tôi chỉ cần dùng mấy bình luận đó để lừa dối bọn họ một chút, bọn họ liền tin tưởng rằng cô thật sự bắt nạt tôi, tin tưởng rằng cô là đứa trẻ độc ác.”
Cô ta phủi phủi bụi bẩn trên tay, từ dưới đất đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
“Cô phải chịu bao nhiêu oan ức như thế, rồi lại dùng chính sự hoài nghi đó để làm tổn thương Cố Thời Nhiên. Đúng là nhà các người từ trên xuống dưới đều ngu xuẩn như nhau.”
Đúng vào lúc này, Cố Thời Nhiên ôm lấy vai tôi, đỡ tôi đứng dậy, không chút do dự bảo vệ tôi phía sau:
“Vậy thì thế nào? Tôi cam lòng.”
“Chuyện vợ chồng chúng tôi, cô hiểu cái quái gì chứ?”