Vẫn Luôn Có Một Người Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 3



Cho dù cho tới bây giờ tôi chưa từng chủ động làm bất cứ việc gì gây tổn thương người khác.

 

Nhưng tối hôm qua ở trong phòng đọc sách, những dòng bình luận này lại không xuất hiện, cũng không phản bác lời của Cố Thời Nhiên, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

 

Tôi nuốt xuống ý định muốn truy hỏi đến cùng, buông tay Cố Thời Nhiên ra, ngón trỏ chạm vào n.g.ự.c Cố Thời Nhiên, chậm rãi trượt xuống:

 

“Chuyện tối hôm qua anh nói muốn có con là nghiêm túc sao?”

 

Cố Thời Nhiên nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, đuôi mắt dần dần phủ lên một màu đỏ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên nặng nề hơn.

 

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc Cố Thời Nhiên cúi xuống gần tôi, dòng bình luận lập tức bùng nổ.

 

[Trời ạ, tôi bắt đầu cảm thấy nữ phụ đáng thương rồi, cô ấy thật sự tin rằng nam chính muốn sống hạnh phúc bên cô ấy sao?]

 

[Không biết khi cô ấy biết được kế hoạch của nam chính, nữ phụ có muốn bóp c.h.ế.t chính mình không nữa. SOS, tôi nóng lòng muốn thấy cảnh nữ phụ nhìn thấy con mình bị nam chính ôm đi trao cho nữ chính quá!!!]

 

[Cảnh tiếp theo có thể xem bằng cách nạp tiền không? Tôi nạp ngay!!!]

 

Cố Thời Nhiên đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, hơi siết lại, kéo tôi vào trong lòng.

 

Hơi thở nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng, truyền đến da thịt tôi, khiến tôi cảm thấy toàn thân tê dại, hai chân mềm nhũn.

 

Tôi đưa tay chống lên n.g.ự.c Cố Thời Nhiên, dưới đầu ngón tay là lớp da thịt nóng rực, là nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

 

Cố Thời Nhiên vòng tay qua eo tôi, chậm rãi siết chặt, tôi lập tức cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn đang biến đổi kia.

 

“Vợ à, có sinh hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là muốn sống một cuộc sống bình thường.” Cố Thời Nhiên nhấn mạnh hai chữ “bình thường”.

 

Cánh tay anh ấy từng chút từng chút siết chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào hõm cổ tôi.

 

“Em đi tắm trước đi, anh chờ em trong phòng đọc sách.”

 

Nhìn dòng bình luận ngày càng dày đặc, tôi đưa tay xoa đầu Cố Thời Nhiên, đẩy mặt anh ấy ra rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.

 

4

 

Sau khi ở trong phòng đọc sách sắp xếp lại suy nghĩ, tôi đợi mãi vẫn không thấy Cố Thời Nhiên đến, suy đoán của tôi lại bắt đầu lung lay.

 

Tôi nhíu mày, quyết định đi xem rốt cuộc anh ấy đang làm gì.

 

Khoảnh khắc đẩy cửa phòng đọc sách ra, tôi sững người.

 

Cuối hành lang, Cố Thời Nhiên mặc một bộ áo choàng tắm, đai lưng buộc hờ, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc.

 

Anh ấy cầm một ly rượu vang trong tay, tay kia chống lên tường, người hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu tập trung điều chỉnh động tác.

 

Ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào bức tường, chân mày nhíu lại, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Có phải nên lại gần thêm chút nữa không? Hay là tay phải dùng sức hơn một chút thì mới được...”

 

Nghe thấy tiếng cửa mở, cả người anh ấy lập tức cứng đờ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, bên tai đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Anh ấy mím môi một cái, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói lại hơi run rẩy: “Em... sao em lại ra đây?”

 

Tôi nhìn thấy anh ấy luống cuống đến mức ngay cả thắt lưng áo choàng cũng sắp bung ra, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Anh đang làm gì vậy?”

 

Anh ấy lảng tránh ánh mắt tôi, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Chẳng phải là vì không có kinh nghiệm sao...”

 

Nói xong anh ấy nhanh chóng nâng ly rượu vang lên, giả vờ uống một ngụm để che đi gương mặt đỏ rực của mình.

 

Nhưng vì quá vội, anh ấy bị sặc, ho sặc sụa.

 

Nhìn anh ấy vừa ho khan vừa cố gắng giả vờ tỏ ra bình tĩnh như không có việc gì, tôi càng không nhịn được mà cười lớn hơn.

 

Anh ấy lườm tôi một cái, dứt khoát đặt ly rượu xuống, kéo thẳng tôi vào trong lòng, giọng nói mang theo chút bất mãn: “Thôi bỏ đi, không tập nữa...”

 

Những lời còn lại bị chặn lại giữa môi răng.

 

Tôi gần như không thở nổi, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lồng n.g.ự.c Cố Thời Nhiên mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

 

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ, tay của Cố Thời Nhiên nóng quá.

 

Cho đến khi ở đầu cầu thang vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nam Chi, em gọi anh đến là để xem cảnh này sao?”

 

Tôi giật mình vì tiếng nói ngoài dự đoán, theo phản xạ đẩy Cố Thời Nhiên ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt.

 

Mở mắt ra, tôi lại bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe đầy ấm ức.

 

Cố Thời Nhiên cắn nhẹ môi tôi một cái như để trút giận, rồi mới hít sâu một hơi, thắt chặt đai áo choàng, mặt không đổi sắc mà quay người lại.

 

Là Mộ Thâm Triết.

 

Anh ta đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm tôi và Cố Thời Nhiên.

 

“Bạch Diệp nói em tìm anh, nên anh đến đây.”

 

“Nhưng anh không ngờ em gọi anh đến chỉ để cho anh nhìn thấy em tự mình sa đọa thế này sao? Cũng chỉ vì bố mẹ anh không chấp nhận một người đã từng kết hôn như em sao?”

 

Lục Bạch Diệp, lại là Lục Bạch Diệp.

 

Sau khi tôi kết hôn với Cố Thời Nhiên, không chỉ bình luận liên tục nhấn mạnh rằng Cố Thời Nhiên và Lục Bạch Diệp mới là định mệnh của nhau, mà còn luôn nhắc đến Mộ Thâm Triết.

 

Bình luận nói rằng, Mộ Thâm Triết là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến tôi.

 

Chờ sau khi tôi “hết vai” cũng chỉ có một mình anh ta đau lòng vì tôi.

 

Bởi vì lý do này, tôi đã thử tiếp cận Mộ Thâm Triết.

 

Nhưng sau đó, tôi phát hiện con người Mộ Thâm Triết không giống như những gì tôi tưởng tượng, nên tôi cũng dần từ bỏ ý định đó.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com