Ván Cờ Sinh Tử
Sau khi thay thuốc xong…
Tôi gọi bác sĩ riêng đến thay thuốc cho Đơn Quyết.
Vết thương trên người anh ta tuy nhiều,
nhưng may mắn… không quá sâu.
Băng được quấn lại gọn gàng.
Lúc ấy, anh ta vẫn cởi trần nửa người trên.
Và chính vào khoảnh khắc đó, tôi bước vào phòng.
“Tiểu thư, cô có việc gì sao?”
Tôi đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lướt một vòng,
dừng lại ở nơi eo anh ta vừa bị thương vừa rắn chắc.
“Eo anh… đẹp thật đấy.”
Ngón tay tôi khẽ điểm vào hõm eo của anh ta.
Đơn Quyết lập tức siết chặt phần eo bụng.
“Nhiều vết thương thế này, nhìn mà đau lòng ghê.”
Anh ta giữ chặt lấy tay tôi.
“Nếu đau lòng thì đừng làm loạn.”
Tôi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên n.g.ự.c anh –
thớ cơ rắn chắc,
xương quai xanh nối liền bờ vai,
băng trắng quấn quanh phần eo gọn gàng.
Thân hình này… quả thực quá tuyệt.
Tôi đè anh xuống giường.
“Đằng nào chúng ta cũng là thương binh,
anh cứ ngoan ngoãn nằm yên để tôi hôn vài cái,
xong rồi tôi tha cho.”
Cổ Đơn Quyết ửng đỏ rõ rệt.
“Tiểu thư, tôi khuyên cô nên dậy thì hơn.
Nếu dây dưa vào, tôi bị thương thì không sao,
nhưng nếu cô bị thương thì không đáng.”
“Vậy thôi không hôn nữa…”
“Anh cứ ngủ với tôi đi.”
“Đêm hôm đau vết thương, khó ngủ lắm.”
“Ở bản gia lại chẳng yên ổn, chỉ muốn có người nằm cạnh, cho an tâm.”
Đơn Quyết lại một lần nữa từ chối tôi.
Thái độ anh ta cứng rắn, kiên quyết không nhượng bộ.
Từ chối mãi, đến mức tôi cũng cạn hết kiên nhẫn rồi.
Dạo này anh ta cư xử rất kỳ lạ.
Theo lý mà nói, ngày trước tôi có mè nheo thêm tí,
dù không tình nguyện, anh ta cũng để tôi hôn được mấy cái.
Thậm chí lúc bị tôi dính lấy quá chặt,
còn chủ động hôn lại đôi ba lần.
Nhưng từ sau khi thả con Châu Châu,
Đơn Quyết như trở thành người khác,
càng lúc càng lạnh nhạt với kiểu "cưỡng hôn" của tôi.
Anh ta... lạnh lùng hơn rồi.
Chẳng lẽ, định thừa lúc tôi bận bịu, sơ hở,
ra tay dứt điểm, rồi giao người nộp nhiệm vụ?
Cũng là một con sói vô ơn như con Châu Châu kia sao?
Thế là tôi và anh ta, chẳng hiểu vì lý do gì,
bỗng rơi vào chiến tranh lạnh.
Kệ, không thèm để ý tới nữa là xong.
Nhưng mà… không để ý thì cũng chẳng được yên.
Tên Đơn Quyết đó đúng thật là một con sói mắt trắng.
Người bảo vệ theo dõi báo lại –
Đơn Quyết đã động tay vào dụng cụ ăn uống của tôi.
Ngoại trừ lúc ở nhà,
mỗi khi ra ngoài ăn uống, tôi đều phải thử độc trước.
Và hôm nay – người bày biện món ăn cho tôi – chính là hắn.
Hắn thử hết từng món một,
rồi đưa bộ đồ ăn cho tôi.
“An toàn. Mặn ngọt vừa miệng.
Tiểu thư, có thể dùng được rồi.”
Tôi nén cục tức đang cuộn trào trong lòng,
đón lấy d.a.o nĩa từ tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ một lúc, tôi ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào hắn.
“Bản tiểu thư bị đau tay.
Ngươi đút ta ăn đi.”
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ "đau tay".
Đơn Quyết tránh ánh mắt tôi.
“Được.”
Thú vị thật đấy.
Lúc nằm cùng giường cũng không ra tay.
Lúc môi kề môi cũng không động thủ.
Lúc cùng nhau đối phó con sói nhỏ cũng không ra tay.
Ấy vậy mà giờ, đúng lúc tôi bị bao vây tứ phía,
lại muốn hạ thủ?
Ngươi cũng biết chọn thời cơ đấy chứ.
Đơn Quyết đưa tay đón lấy bộ d.a.o nĩa,
tôi buông tay.
“Ối, rơi rồi.
Rớt xuống đất là bẩn rồi đó.”
“Hông sao, tôi sẽ đi lấy bộ khác.”
“Không cần.”
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Dùng của anh luôn đi.”
Tay Đơn Quyết khựng lại.
Hắn hít sâu một hơi.
“Tiểu thư, tôi chỉ là một vệ sĩ.”
“Không sao.”
Tôi cong môi cười,
“Ta không chê, nhanh lên, bản tiểu thư đói rồi.”
Đơn Quyết bất lực,
đành phải dùng đũa của chính mình.
Thật ra lúc ăn, Đơn Quyết rất nhã nhặn.
Khi nếm món,
hắn chỉ để môi khẽ chạm qua đầu đũa.
Tôi khẽ cắn vào đúng chỗ ấy,
nơi đầu môi hắn vừa lướt qua.
Đầu lưỡi cuốn lấy cọng rau xanh.
Tôi chống cằm,
ánh mắt thẳng thắn,
chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đến mức trời người đều phẫn nộ của hắn,
và cả màu hồng nhàn nhạt trên má.
Tay hắn run nhẹ,
một hạt cơm dính lên khóe môi tôi.
“Lau đi.”
Hắn quay người định lấy khăn giấy.
Tôi dùng chân móc lấy khe đầu gối hắn:
“Không cho lấy.
Lau ngay tại chỗ.”
Đơn Quyết hơi cúi người,
thử vươn tay về phía tôi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Thấy tôi không từ chối,
hắn siết chặt lòng bàn tay,
dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nơi khóe môi tôi.
Đầu ngón tay hắn ấm nóng,
khớp tay rõ ràng,
thon dài, đẹp mắt.
Tôi khẽ ngậm lấy.
“Tiểu thư…”
Đầu lưỡi tôi lướt qua da hắn,
Đơn Quyết hít mạnh một hơi.
Tôi thừa lúc hắn sững người,
khép răng lại, cắn hắn một cái
vừa phải, không nặng không nhẹ.
“Ưm… Tiểu thư…”
Đơn Quyết hít sâu một hơi, ánh mắt tối lại, khó đoán.
Trên đốt ngón tay hắn lưu lại một vết tím nhạt.
“Phạt ngươi đấy, hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com