Ván Cờ Sinh Tử

Chương 6



Tiếng gừ gừ trong cổ họng Châu Châu không hề dừng lại.

Nó hạ thấp thân mình, cong lưng lên, toàn thân vào tư thế chuẩn bị tấn công —

rồi đột ngột lao vút về phía Đơn Quyết.

 

Đơn Quyết phản ứng cực nhanh, lăn người tránh ngay tại chỗ,

nguy hiểm thoát khỏi cú đớp chí mạng của hàm sói.

 

Nhưng Châu Châu không hề dừng lại.

 

Con ngươi co rút mãnh liệt, lông toàn thân dựng ngược,

cơ bắp căng như dây cung.

 

Nó phát điên rồi sao?!

 

Đơn Quyết khuỵu gối trái, chân phải áp sát đất,

lưng hơi hạ thấp, tay phải siết chặt con d.a.o găm,

hàm nghiến chặt, toàn bộ cơ mặt đều căng thẳng.

 

Anh liếc nhìn tôi một cái, sâu thẳm và đầy hàm ý,

rồi lập tức nheo mắt lại.

 

Ánh mắt ấy chỉ tồn tại trong một giây —

rồi chuyển hẳn sang Châu Châu,

ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén,

ngập tràn sát khí.

 

Châu Châu lao đến, cắn xé điên cuồng.

 

Đơn Quyết bị trầy xước trong tích tắc,

một vết m.á.u rướm ra từ cánh tay.

 

Con d.a.o găm của anh đ.â.m trúng Châu Châu —

nhưng không vào chỗ hiểm.

 

Vậy mà hành động ấy lại càng khiến Châu Châu nổi điên.

Nó há to miệng,

nhắm thẳng vào cổ anh mà lao tới.

 

Tôi không kịp suy nghĩ.

Chỉ biết lao thẳng tới, giơ cánh tay lên chặn lấy cú cắn chí mạng đó.

 

Chiếc hộp quà trong tay tôi rất lớn,

răng nanh của Châu Châu cắm xuyên hộp,

Tay tôi bị rách, m.á.u bắt đầu chảy ào.

 

“Giang Tụng Ngọc!!”

Đơn Quyết hét lên, cố sức gỡ hàm của Châu Châu ra khỏi tôi.

Tôi đau đến mức nước mắt trào ra không kiểm soát,

tay túm lấy tai Châu Châu, giật mạnh:

 

“Mày phát điên cái gì vậy hả?!

Giang Châu Châu!!

Nhìn kỹ xem trước mặt mày là ai?!!”

 

Châu Châu sững người trong giây lát,

hàm răng đang cắm vào tay tôi cũng chậm rãi nới lỏng.

 

Ngay giây sau đó,

một mũi kim từ xa phóng tới,

vệ sĩ đã b.ắ.n thuốc mê, khiến nó ngã gục xuống đất.

 

Tôi cũng đau đến mức ngất lịm.

Chỉ kịp mơ hồ thấy Đơn Quyết toàn thân đầy máu

ôm tôi lên bằng tư thế công chúa,

chạy vội về phía bác sĩ.

 

8

 

Cánh tay tôi bị cắn thủng vài lỗ, tuy không sâu nhưng vẫn đủ khiến m.á.u chảy ròng.

Bây giờ đã được băng bó lại — trông xấu xí hết sức.

 

Đơn Quyết cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Eo, bụng, cả vùng n.g.ự.c đều có vết cào.

Dải băng trắng quấn ngang thân trông như một kiểu áo choàng thô kệch.

 

Chỉ là… người này ý chí quá mạnh.

Quấn tạm bộ đồ rộng lùng bùng lên người,

chẳng chịu nằm nghỉ lấy một lát,

lại lang thang ra ngoài.

 

Châu Châu bị nhốt vào lồng sắt.

Cơn điên đã qua.

Nó giờ chỉ ngồi im lặng trong góc, ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Đơn Quyết.

Một người, một sói… không biết đang suy nghĩ gì.

 

Tôi cũng không ngủ được khi thuốc mê tan dần.

 

Ánh sáng từ con d.a.o trên tay Đơn Quyết phản chiếu lên mặt anh —

lưỡi d.a.o sáng bóng,

ánh kim lạnh lẽo hắt lên gương mặt vốn đã chẳng mấy thân thiện kia,

càng khiến anh như một khối băng sống.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Tôi hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lúc ấy… anh rõ ràng có cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t Châu Châu.

Tại sao không ra tay?”

 

Đơn Quyết không trả lời thẳng,

chỉ nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác.

 

“Nó… mang họ của cô.”

 

“Gì cơ?”

 

“Cô rất yêu quý nó.”

 

Tôi không đáp.

 

Vì đúng là như vậy.

Tôi thực sự… rất yêu Châu Châu.

……………..

Nhớ lại lần đầu tôi nhặt được nó,

đôi chân sau bê bết máu, thịt nát không còn nguyên vẹn.

Đôi mắt sói ấy đầy cảnh giác,

nhưng vẫn lặng lẽ, đáng thương nhìn tôi không chớp.

 

Giống hệt như tôi khi còn nhỏ…

bị bắt cóc,

trượt xuống tầng hầm,

rồi ngã nặng đến mức không thể đứng dậy.

 

Châu Châu may mắn hơn tôi, nó gặp được tôi.

 

Còn tôi năm ấy…

chỉ có thể bóp vỡ miếng ngọc mẹ tặng,

rồi dùng chính mảnh vỡ sắc nhọn đó

cắt ngang cổ tên bắt cóc,

tàn nhẫn mà sống sót.

 

Bên tai khi ấy là tiếng khóc nghẹn của một cậu bé bị bắt cùng,

vang vọng giữa tầng hầm kín như bưng,

như lạc qua một tầng sương mù

gần ngay trước mắt,

mà xa xăm đến rợn người.

 

Máu tươi từ tên bắt cóc văng tung tóe lên đầu tôi,

từng giọt rơi tí tách,

vẽ thành một màn mưa đỏ rực quanh vành tai,

như một cơn mưa m.á.u trút xuống,

tưới đẫm cả quãng tuổi thơ u tối và u uẩn của tôi.

…………

“Tôi rất tò mò…”

“Lúc tôi bước tới, anh nhìn tôi một cái. Khi ấy, anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Đơn Quyết cất d.a.o găm vào vỏ, phát ra một tiếng “keng” khô khốc.

 

“Không nghĩ gì cả.”

 

“Ồ? Thật sao?”

 

Tôi thảnh thơi nhìn anh,

nhìn rất lâu, đầy chủ ý.

 

“Vậy để tôi đoán thử nhé —

có thể là anh nghĩ tôi đang thử anh?

Thử năng lực của anh?

Hay nghĩ tôi đang xem thường mạng sống của anh mà đùa bỡn?

Dù sao tôi cũng trông rất giống kiểu tiểu thư vô tâm, ngạo mạn và tệ bạc mà.”

 

Tôi chống cằm lên, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt anh.

 

“Đơn Quyết, lần đó không phải là thử thách.

Cũng không phải đùa cợt.

Không cần thiết phải làm thế.

Và hơn nữa…”

 

Đơn Quyết ngả người lên sofa,

đôi chân dài hơi dạng ra,

không buồn quan tâm đến mấy vết thương còn đau rát.

 

Anh cười khẽ một tiếng

vết m.á.u khô nơi khóe môi cũng vì thế mà nứt ra, kéo theo làn da.

 

Nhưng lần này, nụ cười ấy… không gượng ép như mọi khi.

Thậm chí còn có phần ngông nghênh, lười biếng mà quyến rũ.

 

“Cô định xử lý Châu Châu thế nào?

Báo cáo giám định cho thấy nó đã bị cho ăn thứ gì đó kích thích trạng thái cuồng loạn.

Làm như không có chuyện gì?

Hay là… xử lý nó luôn đi?

Dù gì thì nó cũng thực sự làm cô bị thương đấy.”

 

Tôi khẽ lắc đầu:

 

“Thả nó đi.”

 

Đơn Quyết sững người trong giây lát.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com