Ván Cờ Sinh Tử

Chương 2



Đơn Quyết nằm trên sàn,

trong ánh mắt thoáng qua tia sát ý rất khó nhận ra.

 

Tôi bước đến gần,

từ trên cao nhìn xuống anh, giọng lạnh như sương:

 

“Chúc mừng, anh đã vượt qua bài kiểm tra của vệ sĩ mạnh nhất mà tôi từng có.

Chỉ là…”

 

Tôi đạp lên n.g.ự.c anh, rồi từ từ trượt xuống.

 

Ngón chân tôi móc nhẹ vào cạp quần anh.

 

“Anh vừa từ chối tôi.

Nên những ngày sau này… e là sẽ chẳng dễ thở đâu.”

 

Chân tôi khẽ ấn xuống.

Hơi thở của Đơn Quyết lập tức trở nên nặng nề hơn.

 

Tôi thu chân về.

 

Buổi kiểm hàng đến đây là kết thúc.

 

Rất tốt.

 

Tôi ngồi trở lại xe lăn, khẽ nói:

“Đừng ngạc nhiên. Thể trạng tôi không tốt, đi vài bước là mệt rồi.

Giờ thì… đẩy tôi về.”

 

Đơn Quyết từ dưới đất bò dậy,

dùng mu bàn tay quệt m.á.u nơi khóe môi.

 

Anh hơi cúi người, lặng lẽ đẩy xe đưa tôi quay trở về.

 

4

 

Trời đất chứng giám,

 

Tôi sao nỡ đánh anh chứ?

 

Chỉ là… để khiến anh tin tưởng thôi.

......

Nhà họ Giang ở Hoa quốc – địa vị hiển hách, quyền lực trải rộng,

mà tôi, lại là tam tiểu thư của Giang gia — đương nhiên không dễ tiếp cận.

 

Nhưng Đơn Quyết vẫn luôn tìm cách tiếp cận tôi bằng được.

 

Ban ngày, biệt thự luôn có vệ sĩ canh gác,

một khi ra tay, anh sẽ khó mà thoát thân.

 

Nên anh chọn hành động vào ban đêm.

 

Mà đêm khuya lẻn vào phòng tôi… chẳng khác nào chui đầu vào hang sói.

 

Nửa đêm.

Ổ khóa cửa phòng bị cạy bằng dây sắt.

 

Tuy bên ngoài, tôi luôn xuất hiện với dáng vẻ của một “tam tiểu thư ốm yếu” nhà họ Giang,

nhưng thực tế, tôi cũng là một sát thủ.

 

Chỉ là, tôi… rất ít khi phải ra tay.

 

Vì vậy, ngay khi Đơn Quyết bắt đầu tiến lại gần,

tôi đã nghe thấy.

 

Cả tiếng bóp cò nhẹ như hơi thở… của khẩu s.ú.n.g giảm thanh.

 

Tôi cố tình trở mình, vạt váy ngủ bị kéo cao, lộ đến tận gốc đùi.

 

Tấm nệm bên cạnh hơi lõm xuống.

 

Đơn Quyết đang quỳ một gối bên mép giường.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng…

nòng s.ú.n.g giảm thanh chỉ cách trán mình vài phân.

 

Rồi nó từ từ trượt xuống, dừng lại nơi cổ họng.

 

Anh… dừng tay.

 

Khẩu súng… bị anh đưa ra xa.

 

À, quên mất — hôm nay tôi mặc váy ngủ cổ rộng.

 

Lại thêm dáng ngủ chẳng mấy đoan trang.

 

Chẳng lẽ… anh ngại rồi?

 

Tôi khẽ cựa người, khuỷu tay "vô tình" va vào đùi anh.

 

Rồi giả vờ như vừa tỉnh giấc, dụi dụi mắt,

giọng ngái ngủ, ướt mềm như kẹo tan trong miệng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ưm? Đơn Quyết… sao anh lại ở đây?

Nghĩ thông rồi à?”

 

Trong khoảnh khắc ấy, anh rụt tay lại, giấu đi khẩu súng,

tất cả u ám trong mắt cũng tan biến theo.

 

Tôi chẳng cho anh cơ hội giải thích.

 

Vòng tay qua người anh,

hai chân khéo léo quấn lên eo anh kéo anh ngã xuống giường.

 

Mặt tôi dụi vào cổ anh, hơi thở phả ra mơ hồ, lười biếng:

 

“Biết thế này thì sớm chịu thua có phải đỡ khổ không?

Không cần đánh đấm, không cần giả vờ,

mỗi ngày nằm ngoan ngoãn đúng vị trí là đủ rồi.”

 

“Cô...”

 

Tôi không cho anh nói hết.

 

Cúi đầu, chính xác mà hôn mạnh lên môi anh.

 

Môi anh lạnh một chút… nhưng lại mềm đến khó tin.

 

Cắn nhẹ một cái, từ đôi môi anh còn bật ra một tiếng thở khẽ đầy gợi cảm.

 

Lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh áp sát vào tôi,

hơi nóng xuyên qua hai lớp vải mỏng, truyền thẳng đến da thịt.

 

Anh vẫn đang mặc bộ đồ ngủ do biệt thự phát...

chỉ khác là của anh… là loại vải lụa xuyên thấu.

 

Đơn Quyết đỏ mặt, cố giãy ra:

“Buông tôi ra!”

 

Tôi quấn lấy anh càng chặt hơn,

môi lướt qua cổ anh, lướt nhẹ như gió.

 

Anh cứng đờ cả người.

 

Dưới eo anh… có gì đó cấn vào tôi.

 

“Gì thế này? Cái gì cấn vào người tôi vậy?”

 

Đơn Quyết lập tức căng thẳng tột độ.

 

Tay tôi không chút ngại ngần, lần xuống theo vòng eo săn chắc,

cứ thế trượt thẳng xuống dưới ... ngang nhiên và táo bạo.

 

Cho đến khi tôi nắm được “công cụ gây án” của anh,

cơ thể Đơn Quyết lập tức căng cứng như dây đàn.

 

Từ cổ họng anh bật ra một tiếng rên khàn nén:

 

“Ưm…”

 

Anh chụp lấy tay tôi, vội vàng bật dậy, ngồi thẳng lưng, lúng túng đến mức không biết để tay đâu:

 

“Xin… xin lỗi tiểu thư! Tôi… tôi đi nhầm phòng!

Tôi không có ý đó… tôi… tôi về trước…”

 

Tôi khẽ nhướng mày,

không nói gì, chỉ mỉm cười đầy giễu cợt:

 

Anh nghĩ mình có thể thoát sao?

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Ngây thơ thật đấy.

 

“Anh thử đoán xem,

giờ mà anh bước ra ngoài, chỉ cần tôi cất một tiếng gọi,

liệu anh còn sống được đến sáng mai không?”

 

Lông mày Đơn Quyết khẽ nhíu lại.

 

Tôi biết, với năng lực của anh, việc rời khỏi nơi này không khó.

Nhưng chắc chắn… sẽ cả hai cùng tổn thương.

 

Và nếu muốn tiếp cận tôi lần nữa,

e là khó như lên trời.

 

“Tiểu thư, hy vọng cô đừng ép người quá đáng.”

 

Tôi khẽ bật cười,

giọng nhẹ như gió nhưng ngập tràn trêu chọc:

 

“Tôi lại thích ép người, nhất là loại cực phẩm như anh đấy, trai ngoan của các bà mẹ.”

Không đợi Đơn Quyết kịp phản ứng,

tôi đã duỗi chân dài ra,

đưa cẳng chân móc lấy cổ anh, ép xuống.

Anh trở tay không kịp, chỉ với một cú kéo nhẹ,

đã bị tôi đè ngửa xuống giường.

 

Chân tôi vắt ngang hông anh,

ép chặt anh không cho nhúc nhích.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com