Lật Lật xuất hiện trong bộ váy dài màu vàng nhạt, cổ khoét sâu hình chữ V, eo thắt nơ, phần lưng được khoét táo bạo tôn lên đường cong quyến rũ. Lật Lật hiểu rất rõ ưu điểm của mình và biết tận dụng chúng. Trên cổ, cô đeo một sợi dây chuyền với mặt dây hình quả táo, viên đá quý màu lục lấp lánh vừa sang trọng lại vừa mang nét nghịch ngợm.
Cô khoác trên tay một chiếc túi xách màu xanh táo, đây là mẫu túi phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng, rất phù hợp với bộ váy cô đang mặc.
"Nếu em thích món trang sức nào thì cứ nói, anh sẽ mua tặng em." Đích thân Tiêu Kỳ lái xe đến đón, anh xuống xe mở cửa cho Lật Lật.
Lật Lật nghe vậy chỉ khẽ cười: "Vô công bất thụ lộc, nhận quà phải có lý do chứ!"
"Lý do? Kỷ niệm ba ngày mười bốn tiếng ba mươi hai phút chúng ta gặp lại có tính không?" Tiêu Kỳ nhìn đồng hồ, trả lời.
Lật Lật bật cười: "Cậu Tiêu nói được là được! Ba năm không gặp, quan niệm thời gian của anh ngày càng chính xác rồi đấy. Tôi nghe nói những doanh nhân thành đạt rất quý thời gian, một giây cũng có thể biến thành tiền, xem ra đúng thật là vậy."
Nghe cô nịnh nọt, Tiêu Kỳ lại chẳng hề vui, mà ngược lại, anh nhìn cô: "Em cũng dùng cách này để đối phó những doanh nhân thành công khác hả?"
"Lần nào cũng hiệu quả, tiếc là với thiếu gia Tiêu thì không." Lật Lật biết lý do khiến cậu khó chịu, nhưng cô không định thay đổi thái độ của mình. Nếu đã thấy không vui thì đừng xuất hiện trước mặt cô, như vậy cả hai đều sẽ thoải mái. Cô biết đây là cuộc chơi xem ai kiên nhẫn hơn và cô chắc chắn sẽ không thua!
Đến khách sạn, Lật Lật khoác tay Tiêu Kỳ bước vào. Ngay khi họ xuất hiện, các phóng viên liền đổ xô đến chụp hình. Buổi đấu giá này quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, những món trang sức được đấu giá đều từng đoạt giải thưởng lớn trên thế giới cùng một số bảo vật quý hiếm. Trong số đó, viên kim cương mang tên Giọt nước mắt thiên thần chính là điểm nhấn, rất nhiều người đến chỉ để chiêm ngưỡng nó.
Tiêu Kỳ và Lật Lật vừa ngồi xuống, phía sau lại có ánh đèn flash. Cửa chính mở, một người đàn ông bước vào. Anh ta cao khoảng 1m85, khuôn mặt toát lên sự quyết đoán, cử chỉ phong thái quý tộc. Những người quan tâm đến giới tài chính đều nhận ra người đàn ông này chính là Hà Đình Tuấn, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Hà thị, một nhân vật huyền thoại trong giới doanh nhân.
Tập đoàn Hà thị hoạt động trên nhiều lĩnh vực, mới đặt chân đến Nam Giang hai ba năm gần đây. Một số dự án của họ có liên quan đến Tiêu thị, nếu xét kỹ, hai bên là đối thủ cạnh tranh.
Tiêu thị đến Nam Giang sớm hơn Hà thị, lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Khúc nên mọi việc đều thuận lợi. Trong tình huống như vậy, Hà thị vẫn có thể sánh ngang với Tiêu thị, điều đó cho thấy năng lực lãnh đạo và chiến lược của họ không hề tầm thường.
Đặc biệt là giám đốc trẻ tuổi này, năm nay mới 32 tuổi đã tiếp quản Hà thị hơn tám năm. Bố mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi anh ta còn nhỏ, anh ta lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội. Hà thị vốn do ông nội anh ta nắm quyền, sau khi ông nội bệnh nặng, anh ta mới lên thay.
Một chàng trai trẻ đối mặt với những lão làng trong tập đoàn phải trải qua những khó khăn gì, bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng Hà Đình Tuấn có thủ đoạn, chưa đầy một năm đã nắm quyền kiểm soát thực sự, chỉ sau ba năm, lợi nhuận của Hà thị đã tăng gấp đôi khiến ai nấy đều phải nể phục.
Ở Nam Giang, anh ta và Tiêu Kỳ được xem là hai ngôi sao sáng, đặc biệt là trong mắt các cô gái, cả hai đều là đối tượng đáng mơ ước để kết hôn.
Hà Đình Tuấn bước vào, nhìn Lật Lật mấy giây, trong ánh mắt ẩn chứa nụ cười. Điều này khiến Tiêu Kỳ vô cùng khó chịu, người đẹp bên cạnh cậu đã có cậu hộ tống, ánh mắt của Hà Đình Tuấn có ý nghĩa gì vậy?
Sự thật không nghiêm trọng như Tiêu Kỳ nghĩ, những người khác thậm chí còn không chú ý đến chi tiết này.
Vị trí của Hà Đình Tuần gần đó, buổi đấu giá sắp bắt đầu, các phóng viên không làm phiền nữa.
Những món trang sức đầu tiên nhưng Lật Lật không mấy hào hứng. Mãi đến khi Giọt nước mắt thiên thần được mang lên, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía nó, Lật Lật cũng chăm chú nhìn.
Phụ nữ vốn không thể cưỡng lại vẻ đẹp của trang sức và quần áo, Lật Lật là nhà thiết kế thời trang, niềm khát khao với cái đẹp lại càng mãnh liệt.
Viên kim cương nằm trong hộp nhung màu đen, màn hình chiếu rõ từng góc cạnh của nó cùng lịch sử đằng sau.
Truyền thuyết kể rằng thiên thần là sinh vật thuần khiết, không biết vui buồn nên cũng không bao giờ rơi lệ. Nhưng nếu có một ngày thiên thần khóc, nước mắt của họ sẽ hóa thành pha lê khi buồn và thành kim cương khi vui, những viên đá này đều vô cùng quý giá.
"Thưa quý vị, đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay, một viên kim cương hồ tự nhiên, nặng 5,20 cara, tượng trưng cho câu nói 'Anh yêu em', là món quà cầu hôn hoàn hảo. Giá khởi điểm là 1.000.000 NDT, mỗi lần nâng giá tối thiểu 50.000 NDT. Bắt đầu."
"Em thích nó hả?" Tiêu Kỳ chưa ra giá, anh thấy Lật Lật cũng không mấy hào hứng. Nhưng viên kim cương Giọt nước mắt thiên thần này từ độ tinh khiết, màu sắc đến giác cắt đều đạt đỉnh cao, đặc biệt là số cara mang ý nghĩa đặc biệt, khi nghe đến hai từ "cầu hôn", anh lại càng muốn sở hữu nó.
Lật Lật nhìn viên kim cương đắm đuối: "Thích chưa chắc đã phải có được, chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng đã đủ."
"Món đồ mình thích tại sao phải nhường người khác, đó không phải tính cách của anh!" Tiêu Kỳ giơ thẻ bài lên, cao giọng nói, "Thêm 500.000 NDT."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến nhiều người phải lùi bước, không phải vì họ sợ con số 500.000 NDT, mà vì họ nhận ra Tiêu Kỳ quyết tâm có được viên kim cương này, tự biết mình không thể đấu lại anh.
"Mời Hà tổng ra giá." Sau một lúc im lặng, MC điều hành buổi đấu giá lên tiếng.
Hà Đình Tuấn mỉm cười: "Giám đốc Tiêu đã ra giá như thế, tôi đương nhiên không thể phá vỡ quy tắc, thêm 500.000 NDT vậy."
Tiêu Kỳ cười đáp: "Có người tranh mới vui, dễ dàng quá thì chẳng có gì thú vị."
"Tôi cũng nghĩ thế."
Hai người đối đầu qua lại, các phóng viên nhanh chóng nhận ra bầu không khí căng thẳng, liên tục chụp ảnh. Dù hai bên luôn cạnh tranh nhau nhưng đây là lần đầu họ công khai đối đầu thế này.
Tiêu Kỳ và Hà Đình Tuấn lần lượt nâng giá, giá của Giọt nước mắt thiên thần nhanh chóng lên đến 5.000.000 NDT, vượt xa giá trị thực của viên kim cương.
"Giám đốc Tiêu, thời gian của chúng ta đều quý giá, cứ lãng phí ở đây thì thật đáng tiếc. Tôi ra giá 10.000.000 NDT, nếu anh còn nâng giá, viên kim cương này coi như thuộc về anh." Hà Đình Tuấn cười nói.
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Kỳ.