Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 582: Mua xe



Cuối cùng, họ đã tìm được nơi hung thủ từng ở. Căn nhà đó giờ đã trống không, chỉ còn lại một tờ giấy với hai chữ: cầu vượt

Lục Li gọi điện cho khoa pháp chứng, đích thân trưởng khoa Lâm Thụy dẫn người đến hiện trường. Anh ra lệnh thu thập tất cả các vật dụng có thể mang đi để tiến hành phân tích, hy vọng tìm được manh mối từ những dấu vết còn sót lại.

Lục Li cùng đồng đội tiến hành khám xét kỹ lưỡng căn phòng và phỏng vấn những người hàng xóm xung quanh. Hung thủ đã bắt cóc hai đứa trẻ và việc hắn di chuyển nhanh chóng như vậy chắc chắn phải có phương tiện đi lại. Một mục tiêu lớn như thế, không thể không ai nhìn thấy.

Quả nhiên, một người dân trong thôn kể lại rằng buổi tối hôm đó, ông thấy căn nhà có ánh đèn. Ban đầu, ông tưởng chủ nhà từ thành phố về nên không để ý. Một người khác có họ hàng với chủ nhà cũng kể rằng trước khi chủ nhà lên thành phố, họ đã nhờ ông trông nom nhà. Tối đó, ông cầm đèn pin đến kiểm tra nhưng thấy cửa đã khóa, trong nhà tối om, không có động tĩnh gì. Vì trời tối và nơi này khá vắng vẻ, ông cảm thấy hơi sợ nên quyết định sáng hôm sau quay lại. Nhưng trước khi ông kịp quay lại, cảnh sát đã tìm đến.

"Ông có nhìn thấy chiếc xe nào không?" Lục Li hỏi.

"Có một chiếc xe cũ, không có biển số, trông giống như xe đã bỏ. Xe xước hết cả, đèn còn vỡ một bên. Chúng tôi trong thôn chẳng ai thèm quan tâm đến nó, ném bên đường cũng chẳng ai nhặt." Người dân thôn kể lại.

Lục Li bực bội. Nếu người này báo cảnh sát ngay từ đầu, có lẽ hung thủ đã không trốn thoát dễ dàng như vậy. Anh không kiềm chế được, trách móc: "Sao ông không cảnh giác chút nào vậy?"

Người dân thôn nghe thế, bực tức đáp lại: "Chúng tôi là dân nghèo, trong nhà chẳng có gì đáng giá để trộm cắp. Tôi chỉ giúp trông nhà, đâu có nghĩ nhiều đến thế! Các anh cảnh sát mà giỏi giang thì đâu để phạm nhân chạy thoát?"

Bị chất vấn lại, Lục Li đành im lặng. Đúng là từ khi vụ án xảy ra đến giờ, họ vẫn chưa tìm được manh mối gì đáng kể. Hung thủ quá thông minh và có mục tiêu rõ ràng, khiến cả đội điều tra bị dẫn dắt vòng quanh.

Khúc Mịch đứng trên cầu vượt, suy nghĩ một lúc rồi gọi Lục Li lại gần: "Hung thủ bắt cóc hai đứa trẻ nhưng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ liên tục chơi trò đuổi bắt với chúng ta. Hiện tại, chúng ta thậm chí không rõ động cơ của hắn là gì. Chúng ta đang rất bị động. Hắn ở trong bóng tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng. Chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra manh mối!"

Lục Li gật đầu: "Phó thị trưởng, tôi sẽ dẫn người đi theo hướng khác, còn đồng đội sẽ tiếp tục điều tra tờ giấy đó."

Khúc Mịch lắc đầu: "Không được, tên đó đang theo dõi chúng ta. Chúng ta không thể rời khỏi tầm mắt của hắn."

"Ý anh là hung thủ đang nhắm vào anh? Chúng ta nên giả vờ bị hắn đánh lừa, sau đó lặng lẽ điều tra hắn?"

Khúc Mịch gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng đội ngũ của chúng ta đã bị lộ. Chúng ta cần một người mới, không ai biết đến."

Lục Li suy nghĩ một chút: "Lưu Tiến thì sao? Cậu ấy có dũng khí nhưng thiếu kinh nghiệm, sẽ không ai nghĩ cậu ấy tham gia điều tra."

Khúc Mịch đồng ý: "Được, giao nhiệm vụ này cho Lưu Tiến, nhưng phải giữ bí mật, không được để lộ."

Lục Li liền gọi Lưu Tiến đến, giao nhiệm vụ bí mật. Lưu Tiến nghe xong, mắt sáng lên: "Tôi sẵn lòng, nhưng tôi cần biết mình phải làm gì và bắt đầu từ đâu."

Lục Li giải thích: "Cậu hãy đến các xưởng tìm hiểu xem có ai mua hoặc đánh mất chiếc xe cũ nào không, nhớ là phải hành động bí mật, không được để lộ thân phận cảnh sát. Từ ngày mai, cậu xin nghỉ bệnh. Tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ cho anh."

Lưu Tiến gật đầu, nhận nhiệm vụ. Cậu lái xe đến xưởng ở phía tây thành phố. Nơi đây ngập tràn những chiếc xe cũ nát, chờ được tháo dỡ và bán phế liệu. Lưu Tiến đi quanh, giả vờ tìm mua một chiếc xe cũ.

Một người thợ trung niên lại gần: "Này, cậu đang làm gì thế?"

Lưu Tiến cười: "Tôi đang tìm mua một chiếc xe cũ, giá rẻ thôi."

Người thợ cười khẩy: "Đến đây mua xe? Cậu không sợ phạm pháp hả?"

Lưu Tiến lén đưa cho người thợ một phong bì: "Nhờ ông giúp đỡ."

Người thợ nhéo nhéo phong bì, cảm nhận độ dày, rồi hạ giọng: "Ba ngày trước có một gã cũng đến tìm xe. Hắn lái một chiếc xe bán tải màu trắng đi, cũ nát lắm, chỉ trả có 500 đô."

Lưu Tiến giả vờ lo lắng: "Như thế có an toàn không? Tôi không muốn bị bắt vì tội trộm cắp."

Người thợ cười: "Ở đây, chỉ cần có chìa khóa, ai cũng có thể lái đi. Cậu cứ xem tự nhiên."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com