Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 549: Thì ra cậu ta biết



Học sinh lớp 10 và lớp 11 đều đã nghỉ học, chỉ có lớp 12 mở lớp tăng cường và chỉ có 50 học sinh top đầu mới được tham gia, những học sinh khác có thể đăng ký tự nguyện.

Triệu Văn Quân tham gia lớp tăng cường nào, ngày nào cũng học điên cuồng, thời gian ngủ không quá năm tiếng. Mỗi đứa trẻ đều như được lên dây cót, nhìn mà thấy sợ, ai cũng lo chút không chịu nổi mà gục ngã.

Lưu Tuấn và Vương Thành đi nói chuyện với vài người bạn cùng lớp Triệu Văn Quân, chúng học không quá xuất sắc, gia đình cũng bỏ mặc chúng. Lần này chúng không tham dự lớp tăng cường, khi Lưu Tuấn và Vương Thành đến tìm, chúng đang ở quán net.

Nghe họ nói muốn tìm hiểu về Triệu Văn Quân, một cậu nhóc cao lớn trong nhóm nói: "Không phải mấy anh đã điều tra ở trường rồi sao? Muốn tìm hiểu mấy học sinh giỏi thì tìm giáo viên chủ nhiệm của bọn em đấy!"

"Đúng vậy, bọn em không hợp với mấy đứa học giỏi, chẳng biết gì về họ cả." Một cậu nhóc bổ sung.

"Học sinh giỏi trong mắt thầy cô chưa chắc đã là học sinh giỏi trong mắt bạn bè. Chúng tôi muốn hiểu về Triệu Văn Quân từ nhiều góc độ nên mới tìm các em." 

Lưu Tuấn chưa bao giờ coi việc học không giỏi là điều đáng xấu hổ, thời học sinh cậu cũng không thích đi học, nhất là môn tiếng Anh, nghe thôi đã đau hết cả đầu. May mà cậu có thể lực, nhờ phá kỷ lục ba môn phối hợp tại Đại hội Thể thao toàn quốc nên mới được đặc cách tuyển vào trường cảnh sát.

Cậu đồng cảm với những học sinh chưa xuất sắc, ai cũng muốn trở thành con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô và cha mẹ nhưng đôi khi năng lực không cho phép. Chúng đã cố gắng, thậm chí nỗ lực hơn những học sinh giỏi nhưng kết quả lại không như mong đợi.

"Thầy cô coi Triệu Văn Quân là học sinh giỏi nhưng với bọn em cậu ta chẳng là cái thá gì cả!" Cậu mập nói, "Bố cậu ta là tội phạm cưỡng hiếp, mẹ là gái mại dâm, cậu ta thì có gì tốt đẹp chứ?"

Lưu Tuấn nhíu mày, cậu cứ tưởng Triệu Văn Quân không biết chuyện về mẹ mình, nhưng nghe cậu mập này nói vậy, có vẻ sự việc không như anh tưởng tượng.

"Sao em biết chuyện của mẹ Triệu Văn Quân?" Lưu Tuấn hỏi.

Cậu mập cười khẩy: "Cái thằng Triệu Văn Quân đó ỷ vào việc học giỏi, lúc nào cũng kiêu ngạo, chẳng để ý tới ai. Nhưng em biết rõ về cậu ta lắm, trước mặt em cậu ta chẳng dám làm gì."

"Hai đứa cùng trường cấp hai hả?" Lưu Tuấn suy nghĩ một chút, hỏi.

"Vâng, tiểu học cũng học cùng lớp." Cậu mập gật đầu, "Chuyện của bố cậu ta hồi đó ầm ĩ lắm, ai cũng biết, mẹ em còn cấm em chơi với cậu ta. Cô bé bị bố cậu ta cưỡng hiếp cũng học cùng trường, sau khi xảy ra chuyện đã chuyển đi. Việc này vốn dĩ đã lắng xuống, nhưng lên cấp ba, cô bé đó lại học cùng trường Thực Nghiệm với bọn em, còn cùng lớp nữa! Đúng là trùng hợp, có lẽ đây là số phận."

"Em biết cô bé đó? Cô bé đó tên gì?" Vương Thành ở cạnh đang ghi chép, nghe vậy liền dừng lại, hỏi.

Họ đã điều tra vụ cưỡng hiếp năm xưa, nhưng vì bảo vệ nạn nhân là trẻ vị thành niên, tất cả thông tin đều bị hủy và bảo mật, không có bất kỳ thông tin nào về nạn nhân.

Bây giờ nghe có người biết chi tiết về nạn nhân, họ đương nhiên vui mừng.

"Em không nói đâu, nói ra sẽ làm tổn thương cô ấy." Cậu mập tuy hơi bốc đồng nhưng vẫn còn lương tâm và nguyên tắc, điểm này rất đáng khen.

Lưu Tuấn gật đầu: "Em có thể giữ bí mật, chúng tôi tôn trọng em. Thế em có thể kể thêm vài chuyện liên quan đến Triệu Văn Quân không? Cậu ấy có biết cô bé đó không? Có chuyện gì xảy ra giữa họ không?"

Cảm thấy được tôn trọng và đánh giá cao, cậu mập trở nên nhiệt tình: "Lúc đầu Triệu Văn Quân không biết chuyện này, cậu ta còn thầm thích cô bé đó. Em thấy cậu ta lén bỏ thư tình vào cặp cô ấy, sau đó bọn họ thật sự hẹn hò. Đừng thấy em như vậy, em là người cực kỳ có nguyên tắc. Em chưa từng kể chuyện này với ai, luôn coi như không biết. Nếu họ có thể mãi ở bên nhau thì cũng coi như Triệu Văn Quân đang chuộc tội thay bố mình. Nhưng rồi mẹ bé đọc nhật ký của cô gái và biết chuyện. Bà ấy nhớ đến tên tội phạm năm xưa, lại thấy Triệu Văn Quân cùng tuổi, đoán chắc đó là con trai ông ta. Hôm đó bà ấy đến trường tìm Triệu Văn Quân, em đã chứng kiến tất cả. Sau hôm đó, cô bé lại chuyển trường. Còn Triệu Văn Quân thì như biến thành một người khác, cậu ta vốn ít nói, giờ gặp ai cũng coi như kẻ thù."

"Cô bé chuyển trường khi nào?" Theo thông tin cậu mập cung cấp, chỉ cần đến tường điều tra hồ sơ chuyển trường là có thể biết thông tin của cô bé. Nhưng Lưu Tuấn không muốn làm vậy, cậu muốn cô bé có thể sống yên ổn, thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.

"Cuối học kỳ I. Khai giảng học kỳ này, cô ấy không đến, mọi người bảo cô ấy chuyển trường, còn chuyển đi đâu thì không ai biết." Cậu mập thở dài, "Cô bé đó cực kỳ hướng nội, ai mà to tiếng một chút là giật mình như thỏ. Cô ấy không dám thân thiết với bạn nam, nhưng Triệu Văn Quân là ngoại lệ. Em nghĩ chuyện lần này là cú sốc rất lớn với cô ấy."

"Các em có biết gì về Trương Tường không?" Lưu Tuấn hỏi tiếp.

"Trương Tường?" Cậu học sinh cao lớn nói, "Cậu ta là bạn cùng lớp với em, vì nhà nghèo nên hay bị mấy tên côn đồ trong trường bắt nạt. Triệu Văn Tuấn đã giúp cậu ta. Sau trận đánh đó, họ trở nên thân hơn, có lẽ là do cùng cảnh ngộ. Khi nãy Trương Tường có lên mạng, chắc là đang ở quán net đối  diện, cậu ta hay ở đó."

Xem ra không hỏi được gì thêm, Lưu Tuấn và Vương Thành sang quán net đối diện, quả nhiên tìm thấy Trương Tường.

"Mấy chú cảnh sát lại tìm cháu làm gì nữa vậy?" Cậu ta kém Lưu Tuấn chưa đầy mười tuổi nhưng cứ gọi bằng chú. 

Cậu ta vừa nói chuyện vừa gõ bàn phím liên tục. Lưu Tuấn nhìn qua, thấy cậu ta đang chơi game với đồng đội.

"Triệu Văn Quân có kể với em về bố mẹ cậu ta không? Hai em trở thành bạn thân như thế nào? Lần trước hai em cùng vào tù thăm bố em, cụ thể ra sao?" Vương Thành hỏi.

Trương Tường không ngẩng đầu, chỉ ừ hử giống như không nghe rõ Vương Thành nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com