Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 520: Ứng đối tự nhiên



Lời Tiêu Kỳ nói chạm đến nỗi lo của người phụ nữ. Người thân của cô vừa nghe nói có tiền bồi thường, tiền còn chưa tới tay đã lũ lượt kéo đến gây chuyện. Tiêu Kỳ nói đúng, nếu cô chết rồi, con của cô sẽ chẳng nhận được xu nào!

Cô ta do dự một lúc, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy chết đi thật sự không đáng. Hơn nữa cô ta chưa từng thực sự có ý định nhảy lầu. 40.000 NDT đã là một số tiền lớn, dù có kiện ra tòa cũng chưa chắc đòi thêm được. Nhưng với 600.000 NDT, trừ 100.000 NDT cho bố mẹ chồng, 500.000 NDT còn lại đủ để cô và con cái sống thoải mái cả đời.

"Được, nhưng anh không được đổi ý! Tôi muốn tiền mặt, phải đưa ngay cho tôi!" Người phụ nữ không yên tâm, nhấn mạnh.

Tiêu Kỳ gật đầu: "Tập đoàn lớn như chúng tôi không thiếu 600.000 NDT của cô đâu. Tôi có thể yêu cầu họ chuẩn bị tiền mặt ngay. Nếu không có tiền mặt, chị có thể lại trèo lên đây."

Câu cuối cùng rõ ràng cậu chỉ có ý trêu chọc.

"Thế còn những người dưới kia đòi tiền thì sao? Người phụ nữ nhìn xuống dưới, hơn ba mươi cái đầu kia giờ đây trông như những tờ tiền khiến cô cảm thấy xót.

Tiêu Kỳ bật cười: "Chị yên tâm, họ không cần chị lo, tôi sẽ lo hết!"

"Tốt quá! Ông chủ đúng là khác người thường, hào phóng thật đấy! Chúc anh phát tài!" Người phụ nữ nói mấy lời không đâu vào đâu rồi bước về phía trước.

Có lẽ vì đứng quá lâu, hai chân cô ta bỗng bị chuột rút. Vừa nhấc chân lên, cô ta đã loạng choạng, ngã người về phía sau.

Tiêu Kỳ nhanh tay bắt lấy cánh tay cô ta, kéo mạnh về phía mình. Nhưng cậu đã đánh giá thấp trọng lượng của người phụ nữ, cô ta thì được kéo về phía an toàn, còn cậu lại mất đà ngã xuống.

"A!" Mọi người ở bên dưới hét lên, Khúc Mịch vừa lái xe đến, đúng lúc chứng kiến cảnh nguy hiểm này.

"Bùm!"

Tiêu Kỳ rơi xuống đệm khí, lúc này mới thở phào, xem ra mọi chi phí cậu phải trả rồi!

Mọi người vội vã chạy đến, nhân viên y tế kiểm tra qua, may mà không bị thương.

Tiêu Kỳ bước xuống đệm khí, cảm giác như vừa được tái sinh. Khi rơi xuống, cậu tưởng mình chết chắc rồi. Lúc ấy trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình anh, thậm chí có cả cảnh nhảy múa với "tiểu yêu tinh" kia. Chết tiệt, trúng độc của cô ấy rồi!

Thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, mọi người dần giải tán. Người phụ nữ kia run rẩy bước xuống, khi nãy cảnh Tiêu Kỳ ngã xuống khiến cô ta sợ hãi, giờ chân vẫn còn run rẩy.

Phóng viên lập tức chạy đến phỏng vấn Tiêu Kỳ, biến vụ đòi bồi thường thành câu chuyện nghĩa hiệp.

Tiêu Kỳ nhân cơ hội này quảng bá văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Tiêu thị, đây là cơ hội quảng cáo miễn phí tốt nhất mà. Về vấn đề bồi thường, anh cũng giải thích rõ ràng.

"Chúng tôi rất thương tiếc trước sự ra đi của chồng chị gái này. Chúng tôi đã tích cực thương lượng bồi thường, nhưng vì nhiều lý do mà không thể đạt được thỏa thuận chung. Tòa án phán quyết mức bồi thường thấp hơn 560.000 NDT so với đề xuất ban đầu của chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi hiểu hoàn cảnh đặc biệt của chị, cánh tay của thi thể chồng chị vẫn chưa được tìm thấy, thế nên chúng tôi quyết định bồi thường 600.000 NDT. Chị ấy cũng đã thông cảm và chúng tôi đã đạt được thỏa thuận!"

Tiêu Kỳ giải thích vô cùng khéo léo, một mặt nói rõ Tiêu thị không hề sai về mặt pháp lý, nhưng đứng trên góc độ nhân văn, họ sẵn sàng thỏa hiệp và nhượng bộ. Hơn nữa đích thân Tiêu Kỳ lên sân thượng đàm phán với gia đình, thậm chí còn dũng cảm cứu người. Tất cả những điều này đã nâng cao hình ảnh của cậu, làm rạng danh tập đoàn Tiêu thị.

"Xin lỗi, chúng tôi cần ký kết thỏa thuận bồi thường với người nhà, tạm thời không thể tiếp tục nhận phỏng vấn. Tiêu thị luôn đề cao khiêm tốn và coi trọng nội hàm, đây cũng là thái độ sống mà cá nhân tôi theo đuổi. Tôi tin chắc trong tương lai không xa, trung tâm thương mại sắp khai trương tại Nam Giang sẽ mang đến cho người dân nơi đây nét văn hóa doanh nghiệp đậm bản sắc của Tiêu thị. Cảm ơn mọi người, mọi người hôm nay vất vả rồi."

Nhìn Tiêu Kỳ ứng phó lưu loát và chuyên nghiệp trước phóng viên, Khúc Mịch cảm thấy đây mới là em trai mình. Dù chỉ mang một nửa dòng máu của nhà họ Khúc nhưng cậu vẫn là một con sói, chứ không phải chó săn.

Sau khi đuổi phóng viên đi, Tiêu Kỳ mới tỏ ra mệt mỏi: "Anh à, suýt nữa thì em chết rồi. Nếu chỉ chậm một chút thôi, anh chỉ có thể đến chỗ Diêm Vương để gặp em đấy!" Cậu kêu ca với Khúc Mịch.

Khúc Mịch bước đến, vỗ vai Tiêu Kỳ: "Cậu làm tốt lắm! Sau này có chuyện gì cứ nói, anh giúp cậu!"

Khúc Mịch hiếm khi khích lệ Tiêu Kỳ, từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi thường cậu, thậm chí không cho cậu cơ hội cạnh tranh. Giờ nghe Khúc Mịch nói vậy, Tiêu Kỳ vô cùng xúc động, nhưng đồng thời cậu cũng tự trách bản thân sao lại dễ dàng vui mừng chỉ vì một lời khen của anh họ, cứ như đứa bé ở nhà trẻ vậy!

"Anh, giờ anh phải giúp em!" Tiêu Kỳ trịnh trọng đến lạ, "Dìu em vào nghỉ ngơi đi, chân em mềm rồi, hì hì."

Đúng là một tên khó đỡ, mới khi nãy còn là doanh nhân thành đạt, giờ lại trở về bộ dáng côn đồ.

Khúc Mịch nắm lấy cổ áo Tiêu Kỳ, kéo cậu vào phòng bên cạnh. Người phụ nữ kia đang uống nước ấm, trông đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tiêu Kỳ gọi điện cho luật sư, yêu cầu mang bản thỏa thuận đã chuẩn bị trước, đồng thời soạn thêm một bản thỏa thuận bồi thường 40.000 NDT từ góc độ cá nhân. Người phụ nữ kia hết sức vui mừng, liên tục cảm ơn.

Xử lý xong việc ở đây, di động của Tiêu Kỳ lại đổ chuông. Nhìn màn hình điện thoại, cậu không khỏi nhíu mày.

"Anh, lát nữa lão Phật gia mà mắng em, anh nhớ giúp em nói mấy câu tốt đẹp nhé." Nói rồi, cậu mới bắt máy.

Quả nhiên, một trận mưa mắng xối xả đổ xuống. Tiêu Kỳ đưa điện thoại ra xa, mãi đến khi đầu bên kia kêu lên "Đâu rồi? Có đang nghe không?, cậu mới áp lại vào tai.

"Mẹ, con đang nghiêm túc nghe mẹ dạy bảo đây. Mắng mười phút rồi, mẹ nghỉ một lát rồi tiếp tục nhé?"

"Cái thằng kia, nếu con còn dám làm chuyện nguy hiểm nữa thì cút khỏi Nam Giang về đây cho mẹ!" Giọng của Khúc Vãn Anh đã dịu xuống, "Sắp tới sẽ đầu tư thêm 50 triệu NDT vào giai đoạn hai, nếu không làm nên trò trống gì thì đừng về nữa!"

"Mẫu thân đại nhân, thế mẹ muốn con về hay ở lại đây?"

"Thằng khốn!"

"Mẫu thân đại nhân, lời này có thể hiểu là mẹ đang mắng bố không?"

"Hừ, đợi con về đấy!"

Đầu bên kia cúp máy.

Khúc Vãn Anh là chủ tịch tập đoàn lớn, luôn bình tĩnh trước mọi việc, nhưng mỗi khi đối mặt với con trai mình, bà luôn mất kiểm soát.

"Áp lực công việc của lão Phật gia lớn qua, thỉnh thoảng để bà ấy xả stress cũng tốt. Phụ nữ tới thời kỳ mãn kinh cảm xúc không ổn định lắm, nếu kìm nén lâu sẽ dễ sinh bệnh. Ha ha." Tiêu Kỳ cười, mẹ con họ bao năm vẫn vậy.

Khúc Mịch thở dài: "Hai người vui là được."

Ngay sau đó, di động của Khúc Mịch đổ chuông.

"Vâng cô." Anh liếc nhìn Tiêu Kỳ, thấy cậu đang ra hiệu cầu cứu. Anh vừa nói chuyện vừa ra ngoài, "Cô, Tiêu Kỳ kế thừa những phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Khúc đấy."

"Ngày xưa ông bà nội chiều nó quá. Tập đoàn sắp có biến động, nó phải nhanh chóng trưởng thành để gánh vác trọng trách. Khúc Mịch, cô nhờ con chăm sóc Tiêu Kỳ giúp, cô ở bên đây thật sự không thể phân thật được." Trong điện thoại, giọng của Khúc Vãn Anh không còn giận dữ như trước, mà giống như một người mẹ bình thường đang lo lắng cho con trai.

"Cô, muốn đại bàng con biết bay thì phải buông tay thôi." Khúc Mịch biết cô mình là người thông minh, chẳng qua máu mủ tình thâm khiến bà không thể buông tay hoàn toàn, "Tuy Tiêu Kỳ ham chơi nhưng cậu ấy không ngốc. Trước đây cậu ấy đi du học, chưa đầy hai năm đã hoàn thành chương trình, chứng tỏ cậu ấy rất thông minh. Chỉ cần cậu ấy quyết tâm làm gì, không gì có thể làm khó. Nam Giang là địa bàn của nhà họ Khúc, mọi người có thể giúp đỡ cậu ấy."

"Nghe con nói thế cô yên tâm rồi."

Năm xưa vì Khúc Vãn Anh nhất quyết lấy chồng hiện tại, ông nội Khúc đã giận đến mức muốn cắt đứt quan hệ, từng nói sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của bà, sau này con cháu nhà họ Tiêu nếu gặp chuyện gì cũng không được mượn danh nhà họ Khúc, còn tuyệt đối không được nhờ vả.

Nhiều năm trôi qua, thật ra ông nội Khúc cũng nguôi giận. Nhưng lời ông nói luôn chắc như đinh đóng cột, Khúc Vãn Anh không dám trái ý. Giờ nghe Khúc Mịch nói thế, bà cảm thấy an ủi phần nào.

Khúc Vãn Anh lại hỏi thăm hai đứa bé, Khúc Mịch lập tức nở nụ cười.

Tháng sau họ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật một tuổi cho hai bé, chỉ mời người thân tham dự. Tuy nhiên nhà họ Khúc đông người, dù chỉ mời họ hàng gần thôi cũng phải kê hai ba bàn.

Thương Dĩ Nhu muốn làm tiệc đơn giản, ấm áp, thế nên tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà. Khúc Mịch đã thuê một công ty chuyên tổ chức sự kiện, chuẩn bị trang trí nhà cửa theo phong cách cổ tích. Phòng khách tầng một sẽ được trang trí bóng bay, ngoài ra anh còn thuê diễn viên hóa trang thành các nhân vật hoạt hình, tổ chức buổi tiệc theo phong cách phương Tây. Trong buổi tiệc sẽ có nghi thức thổi nết và cắt bánh cùng với màn biểu diễn của các chú hề.

Cả buổi tiệc sẽ được ghi hình lại bởi nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất. Khúc Mịch còn thuê người thiết kế trang phục cho hai đứa trẻ, biến chúng thành hoàng tử và công chúa trong ngày sinh nhật.

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lần này tốn kém rất nhiều. Hai đứa bé mới chỉ một tuổi, vẫn còn mặc tã, làm vậy liệu có phải quá lãng phí không?

Tuy nhiên Khúc Mịch luôn quan niệm rằng phải dành mọi điều tốt đẹp nhất cho con cái. Anh còn nhấn mạnh lễ sinh nhật một tuổi cũng quan trọng như lễ trưởng thành, vì nó đánh dấu bước đầu tiên trẻ bước vào thế giới giao tiếp xã hội. Với anh, điều này vô cùng ý nghĩa.

Cuối cùng Thương Dĩ Nhu đành phải đồng ý. Dù gì cô cũng không phải lo lắng, sắp xếp hay tốn sức làm gì.

Đồ của Thương Dĩ Nhu sẽ do Lật Lật thiết kế và may đo tại xưởng. Lật Lật nói không cần trả tiền,, miễn là Thương Dĩ Nhi chịu mặc là được.

Lật Lật tự tay cầm kim chỉ, khẳng định sẽ hoàn thành thiết kế một cách chỉnh chu. May xong, cô gọi điện hẹn Thương Dĩ Nhu qua thử đồ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com