Nero nhìn Bạch Lang, giọng điệu dường như mềm mại hơn nhiều so với ngày thường: “Vào đi. Amir sẽ ghi lại khoảng cách cho phép.”
Diệp Tư Đình và Heydrich buộc phải lùi xuống tầng dưới, qua màn hình lạnh lẽo vô tri giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh.
Heydrich dần lấy lại bình tĩnh, đôi mắt lam lóe sáng, nghiêm giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, xin hãy cẩn trọng. Nếu một lần nữa dễ cảm kỳ tái phát, ngài sẽ phải mất thêm bảy ngày không thể xử lý chính sự một cách hiệu quả.”
Nero khẽ gật đầu: “Cảm tạ lời nhắc nhở của ngươi, nguyên soái. Nhưng điều ấy đã được ta suy tính đến.”
Hắn nâng tay, ra hiệu cho Bạch Lang đi chậm lại.
Bạch Lang gật đầu, từng bước nặng nề tiến gần.
Theo lý thuyết, hắn không thể ngửi thấy tin tức tố của Nero. Nhưng Eva và Amir đứng cạnh lại nghe rõ từng nhịp thở nặng nề vang vọng từ lớp giáp.
Thật ra, ngay khi cửa phòng vừa mở, Nero cũng đã nhận ra mùi hương mạnh mẽ toát ra từ Alpha đối diện.
Chỉ một thoáng, hắn có thể phân biệt rõ ràng mùi tin xạ hương của Bạch Lang, mùi tuyết tùng của Heydrich.
Từ nhỏ, Nero vốn được bảo vệ quá mức, chưa từng thật sự hiểu được lực hút bản năng giữa A và O.
Trong nhận thức của hắn, con người khác dã thú ở chỗ biết dùng lý trí. Nếu bị mùi hương khống chế, chẳng qua là kẻ đó thiếu tự chủ mà thôi.
Nhưng lúc này, khi Bạch Lang từng bước tiến lại gần, hương cỏ cây sau mưa dần ngập tràn, cơ thể hắn như bị kéo chìm vào một vũng lầy ấm áp. Lỗ chân lông toàn thân giãn ra, cảm giác nóng bức khó chịu khẽ rục rịch ngóc đầu.
Nero siết chặt ngón tay, hô hấp dần gấp gáp.
“Bệ hạ, cẩn thận—” Diệp Tư Đình vội cảnh báo.
Nero ngắt lời, đôi mắt kiên định nhìn thẳng Bạch Lang: “Tiếp tục tiến lại gần. Ta muốn biết giới hạn khoảng cách chính xác là bao nhiêu.”