Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 45



“...Bệ hạ,” hắn khàn khàn nói, “Tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã nói. Tôi và gia đình tôi mới là quỷ dữ. Tôi và gia tộc của tôi tội ác chồng chất, chết không đáng tiếc.”

Thiếu niên bạo quân trên đầu vẫn im lặng.

Thế là hắn lại bò tới hai bước, trán gần như chạm vào mũi giày ủng quân đội không tì vết của Nero.

“Bệ hạ. Nếu ngài từng trải qua cảnh rơi xuống vực sâu, xin ngài hãy khoan dung từ bi, thông cảm cho ý nghĩ của Eva. Nàng là người nhà duy nhất còn sót lại của tôi, là sợi rơm cuối cùng níu giữ ham muốn sống của tôi. Bệ hạ. Eva không làm sai bất cứ điều gì, xin ngài hãy buông tha nàng.”

Lại là một khoảng lặng khó khăn.

“Ngẩng đầu.”

Heydrich nghe thấy giọng Nero vọng xuống từ trên đầu.

Hắn không ngẩng đầu. Nhưng cằm hắn, lại bị mũi ủng không dính bụi của hoàng đế tóc bạc nâng lên, từ sâu thẳm trong đôi mắt gần như rách nát, hắn thấy đôi mắt đỏ rực của thiếu niên đang lấp lánh một cảm xúc nồng nhiệt.

“Thật đáng tiếc, ta không có trải nghiệm như vậy.”

Nero nói.

Khi nói những lời này, ánh mắt thiếu niên rất sâu, sâu đến mức gần như hóa thành màu đỏ sẫm.

“Cho nên bây giờ, Eva • Heydrich sẽ bị ta đưa về vương đô.”

Đồng tử Heydrich lập tức co rút: “Bệ hạ ——”

“Còn ngươi,” Nero ngắt lời hắn, “Hôm nay liền từ vực sâu bò lên, từng bước một đi trở về vương đô, để lấy lại phẩm giá mà ngươi đã vứt bỏ. Đây là ý chỉ của hoàng đế, không dung thư trái lệnh. Hiểu chưa?”

Dứt lời, Nero mới chú ý thấy phía trước bên tai phải của Heydrich, còn có một vết đỏ, như là bị ai đó vui đùa tát.

Hắn dùng mũi ủng nghiêng mặt Heydrich đi, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới hỏi: “Ai đánh?”

Phó quan vội vàng giành lời đáp: “Kính bẩm Bệ hạ, là tư lệnh đại nhân! Hắn thường khi không hài lòng thì đánh tát phạm nhân để trút giận!”

Nero: “Ừm.”

Hắn buông chân, khoác vương bào đứng dậy: “Đi thôi, Alexey.”

Nero bước ra khỏi phòng khách, trong hành lang thấy tư lệnh pháo đài đang sợ hãi rụt rè.

Nero không nhìn hắn, chỉ nói với phó quan: “Ghi lại sắc lệnh của ta. Ngay trong ngày, bãi miễn tất cả chức vụ và quyền lực của tư lệnh tối cao pháo đài Delta. Vì việc chính vụ của pháo đài đang khẩn cấp, chức vụ tư lệnh tạm thời do Hermann • Heydrich đảm nhiệm, hoàng đế giao cho hắn toàn bộ chức quyền như tuyển binh, điều động, huấn luyện quân đội, chỉ huy chiến dịch pháo đài.”

Phó quan: “Tuân mệnh, Bệ hạ. Vậy... vậy tôi thì sao?”

Nero liếc hắn một cái, “Phó quan pháo đài giữ lại chức vụ ban đầu, hợp tác với tư lệnh tối cao xử lý quân chính sự vụ.”

Phó quan: “Tuân mệnh, Bệ hạ!”

Tư lệnh quan lấy hết can đảm, khi Nero đi ngang qua thì nhỏ giọng bẩm báo: “Kính bẩm Bệ hạ, pháo đài Bắc Cảnh thuộc lãnh địa Hầu tước Balik, giống như việc điều động nhân viên pháo đài quân sự... có lẽ là thuộc sự quản lý của Hầu tước Balik...”

Nero vốn dĩ đã đi thẳng qua.

Nghe vậy, bước chân hắn không dừng, lập tức quay người trở lại.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội, giáng xuống má phải của tư lệnh quan.

Cái tát mạnh đến nỗi ngay cả đèn mắt của Bạch Lang Kỵ cũng giật mình nhấp nháy.

“Bệ, Bệ hạ ——!”

Tư lệnh không ngờ hoàng đế sẽ tự mình ra tay, bất ngờ bị ăn đòn, thân thể lập tức ngã vào góc tường.

Thiếu niên bạo quân đứng trước mặt hắn, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh đèn, phát ra ánh sáng giận dữ trong bóng tối.

“Nói lại lần nữa. Nơi này là lãnh địa của ai, ai tới quản hạch?”

Mặc dù đang bạo nộ, giọng Nero vẫn bình tĩnh, mang theo phong thái tao nhã đặc trưng của hoàng thất.

“Đại tá, ta đối với những người có tư chất bình thường, luôn luôn có tấm lòng bao dung rất cao. Là con dân đế quốc, họ theo lẽ thường nên được hưởng quyền lợi giáo dục và hưởng thụ.

“—Nhưng ta sẽ không chịu đựng những kẻ phế vật chiếm giữ chức vị quan trọng của đế quốc.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com