Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 23



Nero vung tay bắt lấy, giọng nói lập tức lạnh băng: “To gan, ai cho phép ngươi chạm vào ta?!”

Hệ thống: […Lệch, Có lệch thì cũng không cần lệch đến mức đó đi...]

St. Lophis bị bắt xuống tay, đôi môi nhạt màu hé mở trong chốc lát, rồi lại từ từ khép lại.

Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ là quỳ xuống, chóp mũi hướng về tay Nero, rồi từ ngón tay Nero, nhẹ nhàng ngửi từ từ đến khuỷu tay phía trong.

Làm xong tất cả, trên khuôn mặt vô bi vô hỉ của hắn, dường như xuất hiện một cảm xúc vui sướng nào đó.

St. Lophis ngẩng đầu, khóe môi vui vẻ cong lên, cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra mấy chữ:

“...Ngươi.”

Hắn dường như không quen nói ngôn ngữ của đế quốc, thậm chí trông có vẻ không thể nói được. Đôi môi khép khép mở mở, nhưng chỉ nói ra mấy âm tiết cổ đại kỳ lạ.

Nero chỉ cảm thấy từ đầu ngón tay đến khuỷu tay, nơi bị ngửi qua, đều nổi hết da gà.

Hắn lập tức buông tay Thánh Tử, đồng thời lùi lại một bậc thang.

Dùng giọng lạnh lùng hơn lặp lại: “Ta nhân danh Ngân Hà đế quốc, vị vua lên ngôi, thỉnh cầu Thánh Tử ban phúc âm.”

St. Lophis trông ngơ ngẩn, đôi mắt bị dải lụa che khuất hướng về phía hắn, cũng không biết đang ngẩn người nghĩ gì.

Nhưng một lát sau, hắn vẫn cúi người về phía trước, vốc một chút nước suối từ mép Thánh Đàn, tay giơ lên trán Nero, làm nước suối thánh khiết nhỏ giọt giữa hai lông mày Nero.

Các tư tế hồng bào bên cạnh Thánh Đàn không ngừng vịnh xướng, St. Lophis chậm rãi mở miệng, đồng thời niệm tụng một đoạn dài ngôn ngữ cổ xưa.

Nero nhắm hai mắt, cảm nhận nước thánh ấm áp chảy qua chóp mũi. Đợi mọi thứ trở về yên tĩnh, hắn mở mi mắt đọng đầy bọt nước, lấy tay chạm trán, đáp lễ Thánh Tử: “Nguyện đế quốc được thần ân, trường tồn vĩnh cửu.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi Thánh Đàn, đi dọc theo cầu thang trở lại hành lang.

Thánh Tử ngẩng đầu, cho đến khi bóng dáng vị hoàng đế tóc bạc hoàn toàn biến mất trong hành lang, mới từ từ cúi đầu.

Một lát sau, theo tiếng động nhỏ vụn của xiềng xích dưới y phục, St. Lophis lại lần nữa trở về trung tâm Thánh Đàn.

Chiếm cứ toàn bộ quảng trường hình tròn, vô số xúc tu trắng sáng lên khe khẽ, bắt đầu chậm rãi thu về Thánh Đàn.

Sau đó, khi những xúc tu sáng ở phía sau được từ từ rút về bên cạnh chủ nhân, những thần hầu Thánh Đàn đang khẽ vịnh xướng, cũng chợt cắt đứt âm thanh.

Thân thể cứng đờ, im lặng ngã xuống quanh Thánh Đàn.

Nero đi dọc theo con đường cũ, xuyên qua con đường u ám của Thánh Đàn.

Khi sắp đến cửa lớn Thánh Đàn, bước chân hắn dừng lại.

Bạch Lang Kỵ quỳ gối trên mặt đất, ở vị trí mà Nero đã dừng lại, giáp trụ và áo choàng trắng đều bị hơi nước trong Thánh Đàn làm ướt đẫm, cũng không biết đã quỳ bao lâu.

Vị kỵ sĩ ôm mũ giáp đầu sói vào lòng, hai mắt ngơ ngẩn nhìn mặt đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com